Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324685

Bình chọn: 7.00/10/468 lượt.

của nàng

dùng sức nắm chặt...

“A... nữ nhân chết tiệt...” Độc Cô Diễm rống lên, trên gương mặt tuấn tú kia

hiện lên vẻ thống khổ, nhưng cũng có vẻ vui thích.

Mọi người sợ hãi, miệng mở to đến có thể nhét vừa quả trứng.

Hướng Tiểu Vãn nghi ngờ, sững sờ, nàng vừa định ngẩng đầu tìm kiếm thì giọng

nói hưng phấn thoải mái và cũng vô cùng tà ác của Độc Cô Sương vang lên:

“Ha ha ha, nhũ mẫu, ngươi nắm nhầm tiểu đệ đệ của phụ thân rồi...”

Độc Cô Diễm nghe xong cũng tái cả mặt.

Tiểu đệ đệ? Lại bị nhạo báng vì tiểu đệ đệ? Còn bị nữ nhi năm tuổi của mình

nhạo báng trước mặt mọi người?

Mặt mũi còn có thể để đâu?

Trong lúc Độc Cô Diễm lửa giận ngập trời, cuối cùng thì Hướng Tiểu Vãn cũng

ngẩng đầu nhìn rõ tình hình hỗn loạn trước mặt.

Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình đang nắm chặt “lão nhị” của Độc Cô

Diễm, lòng bàn tay có cảm giác như có dòng điện chạy ngang qua, tê tê, run rẩy.

Từ bàn tay run rẩy của mình, nàng có thể cảm giác được “lão nhị” của Độc Cô

Diễm càng lúc càng không ngừng trưởng thành, khỏe mạnh...

Hướng Tiểu Vãn coi như xong.

Lão huynh à, ta nắm phải ngươi như vậy, thật sự là hết sức, bị như thế cũng có

thể bộc phát ra, bội phục, bội phục.

Chờ một chút... Hắn bị kích thích rồi? Chẳng phải là nàng...

Hướng Tiểu Vãn nhanh chóng thu tay lại, vốn là ánh mắt dè bỉu ngay lập tức bỗng

trở nên nịnh hót. Lúc này không vuốt mông ngựa thì còn đợi đến khi nào.

“Ta biết đại tướng quân là nhân tài số một, phong độ có thừa, thắt lưng đại bàng,

lưng hùm vai gấu, gầy như que củi, miệng ưng mắt diều hâu, càng không ngờ là

“lão nhị” nhà tướng quân cũng có thể dài được như thế, quả nhiên là dài, có độ

rộng, có độ cứng... Hắc hắc...” (Tác giả: ngươi suốt ngày chỉ biết vuốt mông

ngựa, chờ chịu chết đi)



Toàn bộ tĩnh mịch, một làn gió lạnh thổi qua.

Hướng Tiểu Vãn cảm giác có một ánh mắt đáng sợ nồng đậm sát khí đang bắn về

phía nàng.

“Ngươi nói cái gì, ngươi, nữ nhân chết tiệt!!!!!!!!” Hai chữ lửa giận căn bản

chưa thể hiện đầy đủ được sự tức giận của Độc Cô Diễm lúc này, hắn không chỉ...

mà còn tức giận quẫn bách...

Đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Vãn, hận không thể bóp chết

nàng ta.

“Tướng quân dũng mãnh phi thường, vô song, vạn thụ vô cương.” Độc Cô Sương ở

trên người Hướng Tiểu Vãn nghe được câu đó, nhếch miệng cười một tiếng.

Độc Cô Diễm nhướng mày, vung tay lên, đem Độc Cô sương trong ngực Hướng Tiểu

Vãn ném ra ngoài.

“A, nhũ mẫu, cứu t...”

Hướng Tiểu Vãn kinh sợ, run lên. Nam nhân trước mặt đang bày ra bộ mặt muốn ăn

thịt người, nàng có thể ra tay lúc này sao? Nếu như ra tay, không phải là sẽ bị

giết chết mất xác sao?

Nhưng không ra tay, tám phần là Độc Cô Sương sẽ bị một bữa no đòn.

Suy nghĩ một lúc, Hướng Tiểu Vãn quyết định ra tay, dù sao đi nữa, nàng cũng

không thể để Độc Cô Diễm dùng bạo lực hủy đi mầm non của tổ quốc.

Hai tay Độc Cô sương vừa buông ra, chợt hai cái chân nhỏ bị Hướng Tiểu Vãn níu

lại: “Tướng quân, ngài không thể giết tứ tiểu thư, muốn giết, ngài giết ta

đi...”

Hướng Tiểu Vãn bộ dạng không sợ chết, thể hiện một bộ dáng oai phong lẫm liệt.

“Ai nói bổn tướng muốn giết nữ nhi của mình? Hả?”

Độc Cô Diễm từ trên cao nhìn xuống, nhất thời khiến cho khí thế của Hướng Tiểu

Vãn bị hạ thấp.

“Hắc hắc, ta biết tướng quân rất anh minh. Nếu tướng quân không xách tứ tiểu

thư như thế, ta cũng không nhiều chuyện nữa. Ta đi chiếu cố đại công tử.”

“Đứng lại, bổn tướng có nói để ngươi đi sao?” Giọng nói lạnh lùng, không đoán

được cảm xúc, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đang ẩn chứa thâm ý đánh giá Hướng

Tiểu Vãn.

Tướng quân đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết là ánh mắt kia khiến cho người

ta sởn gai ốc sao, đừng nhìn nữa được không? Từ đáy lòng Hướng Tiểu Vãn thầm

nói không dứt.

“Tướng quân đại nhân còn gì dặn dò ạ?” Hướng Tiểu Vãn cười lấy lòng bởi vì có

cái gọi là không nên đưa tay đánh khuôn mặt của người đang cười, nàng không tin

Độc Cô Diễm có thể ra tay đánh nàng.

Độc Cô Diễm thu hồi ánh mắt, trong lòng đã có tính toán, bình thản nói: “Kể từ

hôm nay, tất cả các nhũ mẫu khác đều bị đuổi, cuộc sống hằng ngày của năm vị

công tử, tiểu thư, toàn bộ đều do ngươi chịu trách nhiệm.”

Hướng Tiểu Vãn ngẩn ra, sau đó đáp: “Dạ, tướng quân.”

Độc Cô Diễm lạnh lùng quét mắt nhìn khắp một lượt, nhất thời khiến mọi người

tản ra:

“Sương nhi, đi theo phụ thân.”

“Ách... Dạ...” Độc Cô Sương nói xong, chợt nháy mắt với Hướng Tiểu Vãn, bây giờ

phụ thân chỉ gọi một mình bé, không phải là muốn âm thầm đánh bé sao?

Hướng Tiểu Vãn nhận được ánh mắt cầu cứu của Độc Cô Sương, khẽ cau mày, bước

lên một bước, cười mỉa nói: “Tướng quân à, ngài sẽ không lén đánh đòn tứ tiểu

thư chứ?”

Độc Cô Diễm trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời

đi.

Độc Cô Sương ở phía sau cũng trợn mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, khinh bỉ hừ

một tiếng, đi theo Độc Cô Diễm.

Hướng Tiểu Vãn đứng yên một chỗ, vừa rồi nàng có làm sai cái gì sao? Tại sao ai

cũng hừ nàng một cái?

Ánh mắt nàng chuyển hướng sang ba tiểu quỷ kia: “Các ngươi cười


The Soda Pop