
Độc Cô Ly hoàn toàn không có, bộ dáng
ngoan ngoãn ăn cơm, đáng yêu nhu thuận đến làm cho lòng người trìu mến.
Một màn này, hoàn toàn rơi xuống trong mắt Độc Cô Diễm đứng ở cửa, hắn bất động
thanh sắc nhìn một màn ấm áp này, hai mắt đều là rung động cùng phức tạp.
Hình ảnh ấm áp trước mắt, hắn đã bao lâu không nhìn thấy rồi? Có lẽ là sau khi
Tĩnh Hương qua đời, cả phủ tướng quân chưa từng xuất hiện hình ảnh ấm áp như
vậy. Phương thức hắn cùng năm hài tử ở chung, luôn có một khoảng cách vô hình.
“A Ly, ăn cái này đi, món ăn này chính là sở trường của nhũ mẫu đó.” Hướng Tiểu
Vãn gắp lên một khối thức ăn màu sắc tươi đẹp, đưa tới trong miệng của Độc Cô
Ly.
Cậu bé liền há miệng nuốt vào, hai mắt sáng ngời hàm chứa nụ cười. “Ừ, ăn thật
ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.”
“Được.”
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm một màn này thật lâu, thần sắc trên mặt biến hóa
không ngừng.
Vừa mới rồi hắn từ trong miệng quản gia biết được, đại nhi tử đã một ngày một
đêm không ăn cơm. Thật ra thì đêm qua hắn đã biết, cũng không để ý tới, hắn
nghĩ Ly nhi làm như thế, chẳng qua là muốn khiến cho hắn chú ý thôi, hắn vốn
cho là đứa nhỏ này kiên trì không được bao lâu liền sẽ ngoan ngoãn ăn cơm,
không nghĩ tới lại một ngày một đêm không ăn, cho nên hắn quyết định tới khiển
trách một phen.
Không ngờ, vừa mới bước vào Hiền Nhân Cư, liền nhìn đến hình ảnh ấm áp như vậy.
Mắt lạnh đảo qua, rơi thật lâu trên mặt của Hướng Tiểu Vãn, một khuôn mặt nhỏ
nhắn, mỹ lệ. Lúc này đều là một loại ánh sáng mẫu tính nhu hòa, cũng không
giống như làm bộ.
Độc Cô Diễm nhíu mày, chẳng lẽ là hắn đã đoán sai sao?
Thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Ánh chiều màu đỏ đưa bóng dáng của hắn kéo dài, tấm lưng lạnh lùng uy nghiêm,
theo vài phần tiêu điều vắng vẻ, không tiếng động rời đi.
Hy vọng, hết thảy cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
“Ta no rồi.” Độc Cô Ly ăn
no đánh cái nấc, hài lòng nghiêng dựa vào trên ghế.
Hướng Tiểu Vãn lẳng lặng nhìn cậu, sau đó ấm giọng nói: “Ngoan, A Ly, con cảm
thấy dùng tuyệt thực để phản kháng, có hiệu quả gì sao? Không chỉ đói bụng, còn
làm tổn thương thân thể, cái được không bù đắp đủ cái mất.”
Câu này mới chính là mục đích Hướng Tiểu Vãn đến đây, từ lần trước biết được
Độc Cô Ly thích ăn đầu cá, nàng liền định dùng thức ăn ngon chậm rãi đánh vào
nội tâm của tiểu quỷ này, sau đó từ từ thay đổi cậu, để cậu thay đổi thành đứa
trẻ ngoan.
Trước mắt, bước đầu tiên coi như là thành công.
Độc Cô Ly vừa nghe, nhất thời trên mặt lại khôi phục mặt nạ phòng vệ không được
tự nhiên kia. “Nữ nhân chết tiệt, không cần được một tấc lại tiến một thước,
bớt can thiệp vào chuyện của bổn đại gia đi.”
Hừ, nếu như không phải nể tình canh cá này ăn ngon như vậy, cậu đã sớm đem nữ
nhân ngu xuẩn chết tiệt này đuổi ra rồi, thế nào còn nói nhảm nhiều như vậy.
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe liền nổi giận.
“Được thôi, nhũ mẫu không nói, nhũ mẫu đi đây.” Xoay người, nhỏ giọng thầm.
“Hừ, về sau đừng nghĩ được ăn canh cá mỹ vị này.”
Nói xong, Hướng Tiểu Vãn dùng đuôi mắt liếc Độc Cô Ly một cái, nàng đang đợi
phản ứng của cậu bé, nàng không tin tiểu quỷ này bỏ được không ăn canh cá kia.
“Này... Đứng lại.”
Xí, ngươi gọi ta đứng lại ta liền đứng lại, như vậy thật mất mặt. Hướng Tiểu
Vãn không để ý đến, cất bước.
“Cái kia, này, nhũ mẫu, đúng, thật xin lỗi.” Độc Cô Ly bực bội nặn ra một câu
nói hết sức không tình nguyện.
“Con nói gì, nhũ mẫu không nghe rõ, không thể nói lớn tiếng chút sao?”
Độc Cô Ly giận, mắng thầm trong lòng. Mẹ nó, nữ nhân ngu xuẩn này nhất định là
cố ý.
Bất quá cậu vẫn là hạ thấp đầu, lớn tiếng hô một câu. “Nhũ mẫu, thật xin lỗi.”
Hướng Tiểu Vãn nở nụ cười lần nữa, nhìn hắn. “Ngoan, về sau có phải sẽ nghe lời
nhũ mẫu hay không?”
Độc Cô Ly hết sức khó chịu cau mày, nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ bình phục lại,
vô lực nói: “Được thôi, sau này sẽ nghe lời ngươi, bất quá không cần làm như
vậy trước mặt người khác.” Như vậy cậu sẽ rất mất mặt.
“Được.” Hướng Tiểu Vãn thận trọng gật đầu. Cải tạo còn đang trong thời gian
tiến hành, nàng biết không thể nóng vội, trước lấy được tín nhiệm của Độc Cô
Ly, sau đó trong lúc ở chung chậm rãi thay đổi cậu ta, tin tưởng tương lai không
lâu, cậu nhất định sẽ là một đứa nhỏ tốt.
“Nữ nhân, ngày mai nhớ làm cho bổn đại gia nhiều canh cá tới đây, nhớ kỹ, đầu
cá phải lớn.”
Khóe miệng Hướng Tiểu Vãn nhếch lên. “A Ly, danh hiệu nữ nhân này có thể sửa
lại hay không, nếu không, con gọi ta cô cô?”
“Bổn đại gia vốn là lão đại, không có cô cô.” Mỗ tiểu quỷ không thỏa hiệp hừ
lạnh.
“Này, mới vừa rồi ai nói muốn nghe lời nhũ mẫu?”
Mỗ tiểu quỷ mắt trợn trắng. “Ngươi nữ nhân ngốc này, nói nhảm nhiều như vậy làm
gì, đi mau, bổn đại gia ăn no muốn ngủ.”
Hướng Tiểu Vãn nói. “Này, không cho xưng đại gia nữa.”
“Đại gia thích, ai cần ngươi lo.”
Hướng Tiểu Vãn hết chỗ nói rồi. Không cần nàng quản? Canh cá nàng làm không
phải vô ích sao?
“Hừ hừ, không quan tâm nhũ mẫu quản phải không, xem ra, ngày mai canh cá của
người nào đó không cần làm nữa.”
“... Cái kia, nè, n