
ay.
“A...” nam nhân này, lại thật sự nhào về phía trước hướng vào nàng, ông trời
ơi, chẳng lẽ ông muốn hại ta sao?
Không được, nàng tuyệt đối không thể cúi đầu trước thế lực ta ác, nếu đều là
chết, như vậy, liền làm cho chết được oanh oanh liệt liệt đi.
Cho nên, Hướng Tiểu Vãn không đếm xỉa đến.
Hai tay một túm, gắt gao kéo quần của Độc Cô Diễm. Hừ hừ, cái này xem ngươi có
chắp cánh cũng không thể bay đi. Ha ha ha ha ha.
“Buông tay.” Tiếng nói mang theo sát khí.
Không buông, chết cũng không buông.
Nhưng thấy ánh mắt lạnh kinh người của Độc Cô Diễm, lời này còn chưa tới khóe
miệng liền lui trở về.
Rất không có cốt khí nịnh nọt nói: “Tướng quân, quần này của ngài ta đã sớm
nhìn ra không phải là vật phàm, hôm nay vừa sờ, liền khẳng định thật là vật
không tầm thường, nếu ta đoán không sai, quần của tướng quân ngài sợ là lấy vật
liệu kiên cố nhất thế gian —— kim tằm ti, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày
lửa mạnh đốt cháy, cuối cùng cộng thêm một chút Trung Nguyên trắng danh chấn
thiên hạ, liền luyện thành thần y hộ thể này phải không?”
Độc Cô Diễm ở giữa không trung gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt
dần dần chuyển sâu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Quần áo này, quả thật không phải vật phàm, mà là danh
chấn giang hồ, kim tằm thần y hộ thể, người người muốn chiếm làm của riêng.
Trong chốn giang hồ, mặc dù người người đều nghe qua kim tằm thần y hộ thể,
nhưng biết được thần y hộ thể này thì không có mấy người, trên đời này căn bản
hiểu rõ cũng không có mấy, nữ nhân trước mắt này không chỉ... nhận ra đây là
thần y hộ thể, lại có thể nói ra thần y tới từ đâu, xem ra...
Tiếng nói lạnh lùng vừa rơi xuống, Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy cổ bị thít chặt
chẽ, hít thở không thông.
Không phải là không cường được, nên nam nhân này muốn giết nàng diệt khẩu chứ?
Mẹ nó, muốn giết liền giết dứt khoát lưu loát một chút, còn giả vờ giả vịt hỏi
nàng là ai? Đúng là cái cớ rách nát.
Dưới đáy lòng Hướng Tiểu Vãn, hung hăng khinh bỉ Độc Cô Diễm không dưới trăm
lần.
“Tướng, tướng, tướng quân, ngài, ngài, ngài bóp cổ ta, ta, ta làm sao, nói...”
Trên mặt Độc Cô Diễm vẫn lạnh băng như cũ, nhưng tay bóp cổ Hướng Tiểu Vãn cũng
đã buông ra. Con mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn Hướng Tiểu Vãn, dường như
muốn đem nàng xem cho rõ.
“Bổn tướng muốn biết, ngươi làm sao biết được trên người bổn tướng có kim tằm
thần y hộ thể?” Hắn từ trước đến giờ luôn cẩn thận, kim tằm thần y hộ thể này
ngay cả hoàng thượng cũng không biết trên người của hắn có.
Hướng Tiểu Vãn ngây
người, như có tiếng sét đánh ngang tai. Thật sự có loài đồ vật như vậy tồn tại
trên thế gian này sao? Hơn nữa còn được Độc Cô Diễm mặc ở trên người?
Ánh mắt, không khỏi quét đến cái quần máu tím đó, tay vừa kéo, nhất thời rụt
trở về.
“Tướng quân, người muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?”
Độc Cô Diễm vừa định phun ra hai chữ nói thật thì lại bị Hướng Tiểu Vãn cướp
lời nói: “Như vậy đi, ta cứ nói tất cả đi, bất kể là lời nói thật hay nói dối,
tướng quân người đều nghe đi. Nói thật là ta nói càn (nói ba phải). Nói láo là bộ thần y kim tàm hộ thể này là từ tay ta
mà có.”
Mặt Độc Cô Diễm không thay đổi liếc nàng mấy giây, dường như có thâm ý khác,
lại mang theo ánh sáng lạnh nghi kỵ, nhìn đến khiến Hướng Tiểu Vãn rợn cả tóc
gáy.
Vào lúc Hướng Tiểu Vãn sắp cầm giữ không được, Độc Cô Diễm lên tiếng.
“Bản tướng tạm thời tin ngươi một lần.”
Hô, cuối cùng an toàn.
Một hớp khí từ trong miệng Hướng Tiểu Vãn phun ra. Mẹ nó, cũng may nàng đủ
thông minh. Đáp án như thế, Độc Cô Diễm lập tức cũng khó mà định đoạt. Ha ha...
nàng thật là quá thông minh.
Hướng Tiểu Vãn đắc ý một hồi, tay nhỏ bé huơ loạn, nàng căn bản không có chú ý
tới trạng huống của mình.
Chỉ thấy tay nhỏ bé giơ lên cao, đang muốn bày ra một tư thế ‘hai’, vậy mà tay
lại đụng đến quần Độc Cô Diễm, xúc cảm lạnh như băng như tơ khiến cho nàng cả
kinh.
“A...” Thanh âm vừa phát ra, tay liền kéo xuống.
Độc Cô Diễm ở giữa không trung, quần bị tụt xuống, vẫn còn nước đọng ở bắp đùi,
giống như có giọt nước, một giọt nước, rơi vào trong miệng đang há to của Hướng
Tiểu Vãn, lăn một vòng nơi cổ họng, rồi chui tọt xuống dưới...
Mặt Độc Cô Diễm, cũng xanh mét.
Hướng Tiểu Vãn nuốt giọt nước đó lại càng kinh hãi hơn. Trời ạ, mới vừa rồi
nàng uống giọt gì? Không phải là đáy lòng nam nhân này hoài nghi nàng, sau đó
cho nàng dùng một loại độc dược định kỳ phát tác chứ?
Độc Cô Diễm ngươi thật là ác độc.
Vội ngẩng đầu, tính toán hung hăng dạy dỗ người này. Nhưng, khi nàng ngẩng đầu
lên, nhìn nam sắc trần trụi trên đỉnh đầu, tất cả lời dạy dỗ
cũng ném ra ngoài chín tầng mây.
Độc Cô Diễm kéo quần lên, sắc mặt càng thêm xanh dọa người. Cả đời này, chưa
từng nén giận như vậy.
“Giống như một ngọn núi, không, thật giống như một con sông... Không đúng, càng
giống như...”
“Dưa leo nhỏ.” Một giọng trẻ con giòn giã, nói thay lời nói còn sót lại của
Hướng Tiểu Vãn, mà lúc này tay kéo quần lên của Độc Cô Diễm cũng cứng đờ.
Hướng Tiểu Vãn ngẩn ra, Độc Cô Sương? Tại