
n thấy Hướng Tiểu Vãn, trên khuôn mặt nho nhỏ của bọn
chúng cũng thể hiện những thần sắc khác nhau.
Độc Cô Khuynh nhàn nhạt liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, ánh mắt thâm trầm cùng độ
tuổi của cậu thật không hợp.
Độc Cô Phi thì hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Tiểu Vãn, cậu là người yêu
hận rõ ràng, tâm tư cũng cực kỳ đơn giản, lúc này trên mặt cậu bày ra loại vẻ
mặt chán ghét, rõ ràng là cậu tin tưởng hung thủ hạ độc chính là Hướng Tiểu
Vãn, ánh mắt cực kỳ không thân thiện.
Độc Cô Sương vừa nhìn vừa
đi đến bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt dừng lại ở cái trán sưng đỏ của nàng,
ánh mắt bé chợt lóe lên, giật giật cái miệng nhỏ nhắn, muốn nói gì đó nhưng
cuối cùng cũng không nói, xoay người rời đi.
Độc Cô Hoa nhàn nhạt nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt rất ngây thơ, sau đó
kêu lên một tiếng trong trẻo: “Nhũ mẫu, ta đói bụng, ta muốn bú sữa.”
Hướng Tiểu Vãn hoảng hốt nhìn Độc Cô Sương, cười dịu dàng với cậu bé: “Sữa bú
nhiều không tốt, con nên ăn cơm.”
Nói xong bị thị vệ dẫn đi ra ngoài, biến mất trước mặt bốn đứa trẻ.
Ánh mắt Độc Cô Hoa chớp chớp, nhìn lưng Hướng Tiểu Vãn vừa rời đi, như có điều
gì suy nghĩ.
*********
Chuyện Độc Cô Ly bị trúng độc khiến cho toàn bộ phủ tướng quân bàng hoàng. Hơn
nữa, nhìn vẻ mặt đáng sợ của Độc Cô Diễm, cả phủ không ai dám nói chuyện lớn
tiếng, cả phủ trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Thật là biết mặt mà không biết lòng, bình thường mặc dù đại thiếu gia khoa trương
chút ít, tàn nhẫn chút ít với ta, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ, làm sao mà
Hướng Tiểu Vãn lòng dạ hiểm độc lại có thể hạ độc thủ chứ?”
“Hừ, ta đã sớm nhìn ra được Hướng Tiểu Vãn không phải là người tốt rồi mà, nhìn
bộ dạng dịu dàng, yếu ớt đã biết chính là hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ nam
nhân, theo ta nghĩ, chắc là do Hướng Tiểu Vãn lập kế hoạch dụ dỗ tướng quân
không được cho nên đem tức giận trút hết lên người đại thiếu gia, cho là thần
không biết quỷ không hay, không ngờ là bị tướng quân bắt được.”
“Nghe nói, loại độc này rất kỳ lạ, không dưới trăm đại phu đã đến rồi ngay cả
đại phu danh chấn thiên hạ “Dược Thủ Quan “ tướng quân cũng bắt về rồi nhưng
nhìn chung là không biết loại độc trên người đại thiếu gia, xem ra lai lịch của
Hướng Tiểu Vãn không nhỏ đâu.”
Một đám bà tám lén lút to nhỏ trong phủ không dứt.
“Câm miệng, các ngươi rất rảnh rỗi sao? để ta nghe được các ngươi lại to nhỏ
nữa, liền đuổi các ngươi đi!” Độc Cô Sương lạnh lùng liếc bọn bà tám, giọng nói
cực kỳ khinh thường.
“Dạ sau này chúng nô tỳ không dám.” Nói xong ai cũng nhanh chân chạy biến đi.
Độc Cô Sương đứng dưới bóng cây, khoanh hai tay nhỏ trước ngực, khẽ ngồi chồm
hổm xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt rối rắm.
“Không phải ta rất chán ghét nhũ mẫu ngu đần này sao? Người ta bị bắt, hiển
nhiên là ta phải vui vẻ, sao lại phải khổ sở thế này?”
“Nhũ mẫu này vừa ngốc vừa khùng, chắc chắn không phải là người khiến người ta
thích thú, hơn nữa nữ nhân chết tiệt này lại hủy hoại quyển sách ta thích nhất,
ta phải hận người đó mới đúng, vì sao lại phải khổ sở?”
“Còn nữa, nhũ mẫu này dám hạ độc lão đại, thực sự rất quá đáng, tốt nhất nên bị
băm thành trăm mảnh, ngũ mã phanh thây, nhưng mà, vì sao ta vẫn tin rằng người
hạ độc không phải là nhũ mẫu?”
Độc Cô sương đứng lên, trên mặt rõ rõ rành rành, cuối cùng cắn răng xoay người
rời đi.
Địa lao của phủ tướng quân được đặt ở Tây viện, nơi này bảo hộ cực nghiêm,
phòng giam cũng được cấu tạo cực kỳ đặc biệt, cho dù là cao thủ cũng khó vào
được.
Phòng giam lớn như thế, lúc này trống rỗng, cảm giác như nghe được tiếng vọng
nhỏ giọt của nước, giống như ai oán, giống như tiếng rên rỉ cầu xin giúp đỡ.
Tận cùng bên trong là một phòng giam phong kín, âm u, lạnh lẽo, ươn ướt, dường
như đã nhiều năm rồi không có ai đến, mạng nhện cùng rêu xanh phủ đầy.
Nhốt trong phòng giam này chính là Hướng Tiểu Vãn. Từ lúc vào đây đến giờ, nàng
vẫn cúi đầu, không nói một lời, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy, cả người giống
như là chìm trong thế giới của chính mình, xung quanh nàng mơ hồ tỏa ra một
loại không khí rất bi thương.
Đột nhiên, một con chuột
gầy trơ xương như củi từ góc tường ươn ướt bò ra ngoài, hai ba lần liền nhảy
đến trên người Hướng Tiểu Vãn.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn chấn động, da đầu tê dại, da gà nổi lên.
Không nhúc nhích nhìn chằm chằm con chuột nằm trên người nàng, muốn lấy ra,
nhưng lại chuyển không ra.
Con chuột kia giống như là cảm giác được ánh mắt của nàng, hướng về phía nàng
mài răng xèo xèo hô to, cuối cùng lại cắn chân Hướng Tiểu Vãn.
“A...” Hướng Tiểu Vãn đau đến hô lên, không chú ý sợ hãi, đưa tay hung hăng bóp
con chuột, con chuột kia giãy giãy mấy cái, liền trốn đến góc tường rồi biến
mất.
Hướng Tiểu Vãn nhìn vết thương bị cắn, thật lâu bất động, cuối cùng vô lực nói
một câu. “Ta thật đáng thương, ngay cả con chuột cũng muốn khi dễ ta.”
Một cỗ bất lực, bao trùm lên trái tim. Nàng, rất muốn về nhà...
Bà nội, cháu rất nhớ bà. Hướng Tiểu Vãn cụp mí mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Thật ra thì nàng cũng không kiên cường đâu, th