XtGem Forum catalog
Vũ Khuynh Thành

Vũ Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327713

Bình chọn: 8.00/10/771 lượt.

có lẽ cái chết đối với nàng lúc này đây lại là sự giải thoát

Cánh cửa lại một lần nửa mở ra, bên ngoài một hắc y nhân hấp tấp bước vào, cả người đầy thương tích cho thấy người này đã bị dụng hình rất nhiều. Hắc y nhân thân hình có chút run run khi thấy nữ tử từng một thời cao quý kia đang dần dần chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu. Bên cạnh Diễm Thiên Vũ ngồi đó, ánh mắt chỉ có trống rỗng, không thấy một biểu hiện nào trên gương mặt trẻ thơ ấy. Hắc y nhân cứ đứng đó nhìn trân trân, muốn bước vào lại không dám, chỉ có ánh mắt kia là không dấu được nỗi đau khó thốt nên lời

“ Ta nghĩ…..mẫu phi hi vọng ngươi ở lại sau những phút cuối cùng này…” Diễm Thiên Vũ đứng dậy bước ra khỏi cửa, để lại câu nói đó cho hắc y nhân. Hắc y nhân dập đầu cảm tạ sau đó bước nhanh vào ôm lấy nữ tử ấy vào trong lòng, nhẹ giọng nỉ non : “ Phi nhi!”

Thục phi cả người đã bắt đầu ý thức mơ hồ, nghe âm thanh quen thuộc bên tai, cố mở mắt để nhìn nhưng không còn đủ sức, mơ mơ màng màng, nhẹ giọng cười : “ Vân Hải! ngươi là đến…. tiễn bước ta sao? Xin lỗi…đã để liên lụy đến ngươi…”

“ Không đâu, nàng biết rõ…vì nàng ta cam nguyện là bất cứ chuyện gì mà…” hắc y nam nhân ôn nhu cười, đôi bàn tay chai sạn đầy thương tích ôn nhu vuốt ve dung nhan như họa của người trong lòng, động tác nhẹ nhàng như đang chạm vào món vật trân quý nhất thế gian

“ Thật…xin..lỗi!...” Thục phi cười khẽ, đưa tay lên nắm chặt lấy tay y : “ nếu như… nếu như ta không cố chấp đến như vậy…có lẽ…giờ này kết quả đã không tồi tệ đến như thế, ta…lúc nào..cũng khiến cho ngươi đau lòng… nhưng đến cuối cùng..người bên cạnh ta…là ngươi,…chỉ có mình mình ngươi…”

“ Lãnh Vân Hải…nhân sinh nếu như có cái gọi là kiếp sau ấy…ngươi có thể một lần nửa đến tìm ta?.....” âm thanh dần nhỏ dần, đôi mắt của nàng từ từ khép lại : “ như thế…ta..nhất định…nhất định..sẽ…yêu..ngươi…!!!” cánh tay đang nắm lấy tay y buông xuống, an tĩnh. Thật ra đến cuối cùng người ta yêu nhất vẫn là ngài ấy thôi phu quân của ta nhưng mà ta hiểu rõ ngài ấy vĩnh viễn không yêu ta, ngươi lúc nào cũng đứng ở đằng sau ta, chỉ cần mỗi lần ngoảnh lại đã có ngươi ôn nhu mỉm cười nhìn ta, ta biết nhưng vẫn cố chấp đuổi theo bước chân của ngài ấy, quên đi ngươi, có lẽ là ta luôn cho rằng ngươi vĩnh viễn chờ ta chăng? Nhưng mà nếu như nhân sinh có kiếp sau, ta nguyện sẽ gặp ngươi, sẽ yêu ngươi….được không? Lãnh Vân Hải…!

“ Được mà!...nhân sinh có kiếp sau ta sẽ luôn đến làm phiền nàng, không chỉ là một kiếp mà còn là đời đời kiếp kiếp….” y cười khẽ, ôm chặt lấy người trong lòng, cái ôm đầy ấp áp cùng kiên cường : “ Phi nhi! Biết không, ta chưa một lần hối hận chọn lựa nàng, ta biết rõ nàng chỉ lợi dụng ta nhưng ta vẫn để cho nàng lợi dụng, phản bội hoàng thượng, phản bội Bắc Chu quốc nhưng ta chưa một lần hối hận…. ta lòng tham rất nhỏ, ta trong lòng chỉ chứa mình nàng mà thôi……” y là ảnh vệ, lãnh khốc vô tình, đạm mạc vô tâm, lạnh lùng như một tượng gỗ không cảm xúc nhưng mà có ai biết tâm của y lúc nào cũng nảy lên chỉ vì một nữ nhân?

Nàng có còn nhớ hơn hai mươi năm về trước, có một tiểu tử co ro nằm trong tuyết lạnh lẽo, có một tiểu cô nương ôn nhu cười đưa cho tiểu tử ấy bánh bao cùng ngân lượng….từ giờ khắc đó, đối với ta…nàng chính là người quan trọng nhất

Mười năm sau gặp lại, ta là ảnh vệ của đế vương, nàng lại là đương kim Thục phi của Bắc Chu đế, ta chỉ có thể im lặng đứng sau lưng bảo hộ nàng…

Mỗi lần nhìn nàng rơi lệ trong đêm, một mình nàng phải chống đỡ biết bao nữ nhân hậu cung ta rất muốn ôm lấy nàng vào trong lòng nhưng mà….ánh mắt nàng lúc nào cũng chỉ dõi theo đế vương, cho dù nàng chịu bao nhiêu thiệt thòi đi chăng nửa

Cho dù nàng từ một tiểu cô nương hiền lành trở nên độc ác trong cái chốn cung đình cao quý này nhưng đối với ta, nàng mãi mãi vẫn là một tiểu cô nương ôn nhu nhất, thiện lương nhất….

Yêu nàng! Cảm tình này tựa như dòng suối ấm hơn hai mươi năm cứ len lõi từ từ trong lòng ta….Phi nhi! Cho dù mệt mỏi cho dù bị thiên hạ phỉ nhổ ra sao, cho dù bị dùng hình cực khổ đau đớn như thế nào….chỉ cần có nàng ở đây ta vẫn gắng gượng được…y cười yếu ớt, nước trong mắt cứ vô cớ rơi xuống, ngẩng đầu thật cao để che đi lệ rơi, y cứ tưởng mình không có nước mắt cơ đấy không ngờ cũng có một ngày vì một người mà lệ rơi như mưa. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng y khóc đi…Lãnh Vân Hải chua xót cười, hai hàng lệ yên lặng lăng dài trên má….

“ Cuối cùng…nàng cũng ra đi..vậy thì ta còn lại trên thế gian này..làm gì đâu?..” hắc y nam tử ôn nhu cười ôm chặt lấy nữ tử, không biết từ lúc nào thanh đao đã cắm ngay vào ngực y, máu cứ uốn lượn nhuộm đầy lấy hai người, nhưng mà vẻ mặt hai người ấy thật thanh thản, tựa như được giải thoát ra khỏi xiềng xích nhiều năm như vậy, chết chưa chắc là một điều đáng sợ, có lẽ đối với hai người này cái chết chính là sự khởi đầu, khởi đầu cho một cuộc sống mới

Có lẽ sau này, thương hải tang điền qua đi….vài chục năm có lẽ là trăm năm ở kiếp lai sinh ấy y cùng nàng….có thể gặp lại nhau, cùng nắm lấy tay nhau bước qua cuộc đời……..

Nếu nàng là con chim nhỏ thích ba