XtGem Forum catalog
Vũ Khuynh Thành

Vũ Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326525

Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.

khiến cho Phượng Y Diễm một chốc ngẩn ngơ. Ánh mắt của Tiêu Dạ Thần nhìn Vũ Khuynh Thành thật giống của nữ nhân kia nhìn nàng, lúc nào cũng ôn nhu như vậy, lúc nào cũng mãn nhãn thâm tình như vậy. Rõ ràng như thế sao lúc trước là mình cho rằng nàng lừa gạt trêu đùa mình đâu, Phượng Y Diễm cười khổ

“ Chậc! nhân sống vì mình nha, hơi đâu quan tâm người khác nhìn gì, nghĩ gì đâu?..” Vũ Khuynh Thành hớp một ngụm trà nhàn nhạt nói, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nàng ta kinh ngạc vô cùng. Nữ tử này rốt cuộc là người thế nào, khi thì ung dung lãnh đạm, lúc lại ôn nhuận vô cùng, lúc lại lém lỉnh nghịch ngợp, giờ này thì am hiểu thế sự như là kẻ đã lịch lãm sự đời nhiều lắm rồi vậy. Phượng Y Diễm khẽ cười, nữ nhân như vậy, Tiêu Dạ Thần yêu không phải là chuyện kì lạ

Phượng Y Diễm nhợt nhạt cười nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó lại vấn : “ Khuynh Thành cô nương, có đôi khi mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy” bởi vì nàng hiểu trên thế gian này còn lắm nhiều ràng buộc , không chỉ có mỗi ái tình. Còn là thân tình, trách nhiệm cùng nghĩa vụ…

“ Vậy hãy vượt qua tất cả đi, sẽ không làm khó được ngươi mà đúng không, bởi vì ngươi chính là Phượng Y Diễm..” Vũ Khuynh Thành cũng không phản bác chỉ nhàn nhạt nói thế. Đừng lấy những thứ khác biện minh cho sự nhát gan cùng trốn tránh của mình, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương. Nếu cứ trồn tránh mãi như vậy cuối cùng tổn thương không chỉ là cả hai mà còn rất nhiều người.

Phượng Y Diễm bị Vũ Khuynh Thành nói như vậy giật mình, ánh mắt đăm

chiêu nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó như hiểu được gì, mâu quang sáng rọi, không còn lạnh lùng một mảnh như thường ngày, nàng cười khẽ khiến cho

dung nhan tuyệt mĩ kia thêm một phần rung động

“ Vũ Khuynh Thành, lời nói hôm nay ta nhớ kĩ, cảm ơn ngươi, này ngươi tỷ muội ta nhận định rồi.”

“ Hảo!” Vũ Khuynh Thành vui vẻ gật đầu, nàng cũng rất thích hai nữ nhân

này, người bá đạo yêu mị , kẻ lạnh lùng băng tâm..rất giống hai vị bằng

hữu lúc trước của nàng.

“ Thành nhi rất vui?..” Tiêu Dạ Thần ôn nhu hỏi, nhìn thấy nàng cao hứng hắn cảm thấy rất thoải mái.

“ Ân! Hôm nay có hai vị bằng hữu như vậy thật không đáng ăn mừng sao?” Vũ Khuynh Thành gật đầu cười yếu ớt

“ Thành nhi vui là được rồi…” Tiêu Dạ Thần khe khẽ cười

“ Thần, ngươi cảm thấy tình cảm của hai người kia thế nào….” Vũ Khuynh

Thành như có như không vấn. Nàng rất tò mò muốn xem kiến giải của Thần

về hai người bọn họ như thế nào, phải nói rằng cổ đại rất bảo thủ, vấn

đề tế nhị như vậy quả thật khiến cho nhiều người cảm thấy rung động lớn

a, cũng may hai người kia có thế lực cho nên không ai dám đắc tội, chứ

nếu không nàng sợ bọn họ nếu như chỉ là bình thường dân chúng xem ra đả

bị xử tử rồi

Tiêu Dạ Thần nắm lấy tay của Vũ Khuynh Thành, hai

người tiếp tục bên nhau, y không nói, Vũ Khuynh Thành cứ ngỡ Tiêu Dạ

Thần không biết nói gì thì một lát sau y lại thở dài, âm thanh vẫn như

vậy ôn nhuận ấm áp : “ Thành nhi, yêu một người là không có tội. Hồng

Tuyệt yêu Phượng Y Diễm chỉ đơn thuần là yêu thôi, nếu như không gây ảnh hưởng đến tính mạng hay nguy hiểm cho người khác thì không ai có quyền

chỉ trích cả, bởi vì bọn họ có quyền như vậy, nhân sinh mấy chục năm nếu như để ý đến cái nhìn của người khác thì cuộc sống thật vô vị không

phải sao. Thành nhi , nàng hiểu rõ điều này hơn cả ta, cần chi phải hỏi

đâu”

Vũ Khuynh Thành bất giác khóe môi cong lên nụ cười tuyệt

đẹp. Thần! tư tưởng của ngươi quả thật so với nhiều nhân ở hiện đại còn

rộng mở hơn nhiều đấy. Quả nhiên không phụ sự chờ mong của nàng, hắn

không chỉ là tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần mà hắn còn là nam nhân mà

nàng- Vũ Khuynh Thành yêu thích, nam nhân như vậy sao có thể có những ý

kiến tầm thường bảo thủ được?

“ Tuyệt, ngươi tỉnh rồi à, mau

uống thuốc….” Phượng Y Diễm vui mừng nhìn thấy Hồng Tuyệt tỉnh, sau đó

ôn thanh nói. Hồng Tuyệt được Phượng Y Diễm đối xử như vậy, quả nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, mê mang nhìn Phượng Y Diễm. Không phải là

nàng đang mơ đấy chứ, nếu không thì sao mà diễm lại có thể cười với nàng như vậy ôn nhu a. Bất quá như vậy cũng có gì là không tốt, Hồng Tuyệt

yếu ớt cười

“ Ngươi không sao chứ…” thấy Hồng Tuyệt một hồi vui

vẻ, hồi thở dài, hồi ngơ ngẩn Phượng Y Diễm không khỏi cau mày, không

phải là bị đâm cho một kiếm thành ra mất trí nhớ đó chứ?

“ Diễm ?...” bị câu hỏi của Phượng Y Diễm làm cho sực tỉnh, Hồng Tuyệt kinh ngạc, này không phải mơ a.

“ Ngươi làm cái gì a, uống dược đi….” Phượng Y Diễm bị Hồng Tuyệt trân trân như vậy nhìn cũng không khỏi đỏ mặt, giận dữ nói.

“ Hảo..hảo, ta uống ngươi đừng giận..” Hồng Tuyệt hốt hoảng nói, sau đó

bưng lấy chén dược một ngụm nuốt vào, dược đắng ngắt đến nỗi mất đi vị

giác nhưng mà trong lòng Hồng Tuyệt đúng là còn ngọt hơn cả mật. Hắc,

hắc..! đây là lần đầu tiên Diễm quan tâm đến nàng đâu, vết thương này

xem ra cũng đáng nhận a. Hồng Tuyệt ngây ngô cười càng khiến cho băng

sơn đại mỹ nhân phát hỏa

“ Hồng Tuyệt ngươi nghe cho rõ đây, từ

nay về sau còn dùng tính mạng của mình