
ời, nhẹ giọng nói : “ yêu là khi ngươi cảm thấy, cả người chợt trống trải hoang vắng khi người ấy không ở bên cạnh, hận không thể cùng người ấy đem người ấy dung nhập trong từng cốt huyết, vĩnh chẳng phân ly” . Hồng Tuyệt âm thanh như nỉ như non, ánh mắt chăm chú nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nàng cảm thấy cả người thẹn đến nỗi muốn tìm lỗ nào chui xuống, nhưng mà nữ tử thâm tình thông báo, chẳng sợ miệng lưỡi thế gian quả thật khiến cho nàng không thôi cảm động. Từ giờ khắc này trở đi, nàng- Phượng Y Diễm sẽ chẳng bao giờ trốn tránh nửa, dù là cảm tình này trái với luân thường đạo lí, dù đoạn cảm tình này không được thiên hạ chúc phúc, thậm chí phỉ nhổ, nhưng mà có nàng cùng mình nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách, vậy còn gì để mà sợ hãi trốn tránh đâu?
Hai nữ tử thâm tình thông báo, thật kì quặc lại khiến cho người ta không thể nào nói lời khó nghe được. Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm, có lẽ
định sẵn kiếp này dây dưa khó dứt. Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu nhìn hai người, cảm thấy từ đáy lòng than nhẹ, tình …, haiz!!!
Ánh tà dương bắt đầu buông xuống, chân trời rạng đỏ như được nhuộm máu, diễm
lệ tuyệt bích. Trên, bầu trời rạng đỏ, dưới là phong không ngừng rơi,
cũng là đỏ, cả thiên địa giờ khắc này dường như nhiễm tẫn trong cái màu
đỏ huy hoàng rực rỡ ấy
Người ta nói, tiết thu như người con gái,
nay đó lúc lại khác, cũng giống như mưa tầm tả, thoắt đó lại khô ráo đến kì lạ. Vương vấn đâu đó những hạt nước mưa trên từng kẽ lá, vương vấn
mưa trên mặt đất, và những vũng nước nhỏ trên mặt đất, lại tạo nên một
nét đẹp bừng sáng sinh cơ khác
Sau cơn mưa trời lại sáng, cũng
giống như trong cuộc đời, sau nỗi đau khổ có lẽ sẽ là hạnh phúc, bởi
lẽ…cuộc sống không chỉ lúc nào cùng màu hồng nhưng tuyệt đối cả thế cũng không là màu đen, chỉ cần biết buông xuống biết trân trọng, như vậy
cuộc sống sẽ hạnh phúc và dễ chịu hơn. Hạnh phúc hay không còn tùy vào
quan niệm của mỗi người mà…^^
Tiêu Dạ Thần quỳ gối trước bia mộ
phụ mẫu mình một ngày, Vũ Khuynh Thành lặng yên đứng bên cạnh hắn một
ngày, dù là mưa hay gió…hai người vẫn yên lặng bên nhau, không một lời
nói nhưng nỗi niềm cùng cảm xúc của đối phương, mỗi người điều có thể
hiểu, điều có thể cảm nhận. Yêu không chỉ là nói, là thề thốt…chân chính ái tình, chỉ cần lẳng lặng lắng nghe, lẳng lặng cảm nhận, ngươi cùng ta vượt mọi gian nan, ngươi đau ta thay ngươi rơi lệ, ngươi vui ta vì
ngươi nở nụ cười, ngươi mệt mỏi, ta ôm lấy ngươi…ngươi trốn tránh sự
thật phủ phàng, ta không thúc giục ngươi, chỉ lẳng lặng chờ ngươi trở
lại, bởi vì ta tin, ngươi vĩnh viễn sẽ không bỏ ta lại một mình . Yêu là tin tưởng, là trân trọng, cũng có thể là chấp niệm thật sâu. Vũ Khuynh
Thành có lẽ nàng sẽ không nói ba từ ta thích ngươi hay ta yêu ngươi với
Tiêu Dạ Thần, không phải là xấu hổ hay thẹn thùng mà là vì đơn giản, yêu có đôi khi là tự hiểu, là tự cảm nhận. Nhưng mà Tiêu Dạ Thần ngươi biết không, từ rày về sau, ‘ sơn vô lăng thiên địa hợp, ngô mới dám cùng
quân tuyệt’ ( Nam Cung Dao : hì! Câu nói ngày có nghĩa là, núi không
cây, đất trời hợp lại làm một, nàng với hắn mới đoạn tuyệt quan hệ +_+ )
Tiêu Dạ Thần từ từ đứng dậy, có lẽ quỳ quá lâu cho nên đầu gối có chút mỏi,
bước đi một chút không vững, bạch y từ lâu ướt đẫm vì mưa đã bị gió hong khô, cả người mệt mỏi vô cùng nhưng cũng không che hết dung vạo vốn
xuất trần của hắn, mâu quang lúc trước ấm áp nay lại nhàn nhạt tang
thương cùng đau xót, trong phút chốc Vũ Khuynh Thành cảm thấy, chỉ mới
có vài hôm dường như hắn đã trưởng thành lên nhiều lắm.
Hồng y nữ tử đứng cách đó không xa, khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ, ôn nhu như nước, mâu quang ấm áp nhàn nhạt lưu chuyển ôn nhuận cùng noãn ý, gió
đong đưa lả lướt khiến cho xiêm y phất phới, ba ngàn tóc đen tùy ý phi
vũ, bùn đất còn bám lấy vạc áo những cũng không thấy nàng chật vật chút
nào. Tiêu Dạ Thần đứng đối diện Vũ Khuynh Thành, miệng nhấp nháy… ‘
Thành nhi, ta chỉ còn nàng…chỉ còn nàng mà thôi…’
Tiêu Dạ Thần
bất giác mỉm cười, y từng bước, từng bước tiến đến chỗ hồng y nữ tử.
Thật kì lạ khi mà khoảng cách giữa hai người chỉ là mười bước, nhưng mỗi bước đi của hắn, Vũ Khuynh Thành cảm giác thời gian trôi đi như cả thế
kỉ, rốt cuộc cũng chạm được đến hắn, rốt cuộc cũng có thể thấy hắn mâu
quang đọng lại hình ảnh của nàng. Tiêu Dạ Thần, ngươi biết không, mới có mấy ngày không nghe âm thanh của ngươi, ta cảm thấy thật tưởng niệm .
“ Thành nhi !!...” Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười, đưa tay khẽ chạm vào
dung nhan như ngọc của người trong lòng mình. Cảm ơn khi ta mệt mỏi nhất nàng bên cạnh ta, cảm ơn khi ta cảm thấy đau lòng nhất nàng cùng ta
trong mưa, cảm ơn dù ta trốn tránh nàng vẫn yên lặng chờ đợi, cảm ơn
nàng đã tin ta…cảm ơn nàng nhiều lắm, ái nhân của ta…
“ Thần…” Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng nỉ non, mâu quang ấm áp nhìn vào đôi mắt thâm
thúy nhưng cũng mãn nhãn tang thương ấy của Tiêu Dạ Thần. Nàng cười khẽ, dịu dàng …cầm lấy đôi tay đã nhiềm huyết của ấy mơn trớn trên đôi gò má của mình. Không cần cảm ơn đồ ngốc ạ! G