
hì
hì tán thành: “Ha ha, thật hoàn hảo! Chúng ta đi luôn thôi!” Sau đó khoác tay
mẹ đi ra ngoài, đồng thời âm thầm biết ơn nhìn Lâm Diễn, thật sự cô nợ anh quá
nhiều! Hu hu, đến bao giờ mới trả hết được đây?
Lâm Diễn đi bên cạnh Chu
Thanh Thanh, lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay được gấp ngay ngắn, giọng
nói bình thản: “Tiểu heo ngốc, khóe miệng em còn dính dầu mỡ chưa lau sạch!”
Chu Thanh Thanh quay sang
lườm anh: “Ở đâu, rõ ràng em đã lau bằng khăn giấy rồi…”
Khăn tay trên tay Lâm
Diễn vươn về phía mặt Chu Thanh Thanh, nhưng lại nhẹ nhàng giúp cô lau xung
quanh khóe mắt.
Chu Thanh Thanh kinh ngạc
nhìn sự dịu dàng có thể nhấn chìm người khác ẩn trong ánh mắt vui vẻ của Lâm
Diễn, có một loại cảm giác cô giống như một thứ bảo bối được che chở trong lòng
bàn tay anh…
Một lúc lâu sau, Chu
Thanh Thanh mới cuống quít quay đầu lại, nói lảng đi: “Chúng ta đi nhanh thôi,
nếu không thì không kịp giờ mất!”
Sau đó trong lòng không
ngừng tự nhắc nhở, anh chẳng qua chỉ đang làm cho mẹ cô xem… Khi nào về cô nhất
định phải nói cho anh biết, nếu như anh đi đóng phim, chắc chắn sẽ là một diễn
viên tuyệt vời!
Hôm sau, là cuối tuần
tuyệt vời, có thể ngủ cho tới khi tự nhiên tỉnh.
Chu Thanh Thanh tỉnh dậy,
cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt chiếu qua cửa sổ… Hình như, đã là giữa trưa
rồi, nhưng cô vẫn muốn nằm ỳ trên giường.
Ôm gối trở mình, Chu
Thanh Thanh lại nhắm nghiền hai mắt.
Mơ hồ nhớ lại tối qua,
sau khi đưa mẹ ra sân bay về, ở trên xe, cô lại một lần nữa biểu đạt lòng biết
ơn với Lâm Diễn, ngay từ đầu, Lâm Diễn đã nhàn nhạt đáp lại là không cần, thế
nhưng, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như thế, làm sao không cảm ơn được, vì vậy
cô kiên trì: “Không được, nhất định phải cảm ơn anh tử tế.”
Nhưng Lâm Diễn lại cười
giễu đáp lại một câu: “À? Vậy em định cảm ơn thế nào, lấy thân báo đáp sao?”
Vì thế, Chu Thanh Thanh 囧… Cô, thật sự cô đã liên tưởng tới
những hình ảnh không trong sáng… Hình như, cô thực ra chỉ mới quen anh chưa
được mấy ngày, vậy mà đã lên giường hai lần. Chẳng lẽ, chẳng lẽ… còn muốn có
lần thứ ba sao?
Thế nhưng, nếu đó là
phương thức cảm ơn mà anh muốn… Cảm giác chẳng khác gì bán mình vì tiền? Trong
lòng không hiểu sao chợt buồn man mác.
Thích một người, tự nhiên
sẽ có khao khát được thân mật với đối phương, thế nhưng, nếu như sự thân mật
của đối phương không xuất phát từ thái độ yêu thích, mà là lý do khác, vậy cô
thà không cần!
Thế nhưng, những lời này
của Lâm Diễn, có phải đang muốn nói, anh cũng thích… thân mật với cô không? = =
Vậy là có ý gì?
Nhìn Chu Thanh Thanh rõ
ràng đang tưởng thật, vẻ mặt rối rắm, một bàn tay của Lâm Diễn vươn tới xoa xoa
đầu cô, buồn cười nói: “Cô bé ngốc, đang suy nghĩ gì đấy? Vừa rồi nói đùa với
em thôi.”
Nghe Lâm Diễn nói thế,
Chu Thanh Thanh thở dài một hơi: Hóa ra chỉ là nói đùa! Đồng thời không nén
được cảm giác mất mát nản lòng, anh nói rõ ra như vậy, chắc là sợ cô sẽ hiểu
lầm!
Haizz – thở dài trong
lòng, Chu Thanh Thanh mở mắt lần thứ hai, lần này đã hoàn toàn tỉnh táo. Duỗi
cái lưng mỏi nhừ, lề mà lề mề rời giường. Chu Thanh Thanh nghĩ, lát nữa nhất
định phải nói rõ với Lâm Diễn chuyện cô sắp chuyển đi.
Thế nhưng, lúc Chu Thanh
Thanh mở cửa phòng ra, lại không thấy bóng dáng Lâm Diễn, chỉ có sữa bò trên
bàn đang chặn lên một tờ giấy. Như bình thường dặn dò cô nhớ cho Meo Meo ăn,
đừng ngại phiền phức, phải tự nấu ít đồ ăn cho mình – tuy Chu Thanh Thanh không
giỏi nấu nướng, nhưng nếu chỉ giới hạn ở nấu mì hay xào rau thì vẫn làm chín
được – được rồi, thỉnh thoảng có thể chưa chín, thỉnh thoảng bị cháy, hơn nữa
hương vị thì luôn luôn không nuốt nổi. = =
Chẳng lẽ cuối tuần Lâm mỹ
nam cũng phải đi làm sao? Chưa nghe anh nói bao giờ! Hay là có chuyện gì khác,
cô cũng chẳng phải là gì của anh, anh không cần phải báo cáo với cô.
Ngoại trừ một ít tư liệu
cơ bản mà mẹ hỏi tối qua, Chu Thanh Thanh vẫn hoàn toàn không biết về công việc
cụ thể của Lâm Diễn, nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi thế nào, giữa họ
thực ra chỉ là quan hệ “người thu nhận và người được thu nhận”, mà loại quan hệ
này, lúc nào cũng cắt đứt được, sau này giữa họ có lẽ sẽ không còn liên quan gì
nữa. ╮(╯﹏╰)╭
Chu Thanh Thanh ủ rũ, máy
móc dùng lò vi sóng hâm bánh mì và sữa bò – cả phần của cô và Meo Meo. Đây coi
như cơm trưa của cô, đói bụng thì ăn thêm hoa quả là được.
Với ý định đó, cô chỉ ăn
tạm một chút, sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin thuê nhà, nếu tìm được chỗ
thích hợp thì chiều sẽ đi xem luôn, rồi nhân dịp đang cuối tuần rảnh rỗi, ngày
mai sẽ chuyển đi.
Qua mấy ngày quen thuộc,
Meo Meo đã không còn bài xích cô giống như lúc đầu nữa.
Meo Meo nói: Thực ra, tôi
nhìn ra bản chất cô ấy rất dễ bắt nạt, quyết định chuyển từ chán ghét sang trêu
chọc chơi! Oa meo meo meo! Đương nhiên chỉ giới hạn trong lúc chủ nhân không có
ở nhà…
Một người một chó, một
ngồi trên ghế, một ngồi trên bàn, cứ như vậy ngươi một miếng ta một miếng, cùng
nhau ăn chung bữa sáng + bữa trưa.
Đúng lúc đó, Chu Thanh
Thanh nhận được