
ăm ấy Tiểu Lỗi mới vừa tốt nghiệp đại học lòng đang chứa chan hy vọng về cuộc lương duyên của nó với Tiểu-Phàm; nỗi đau buồn đó làm cho Tiểu Lỗi đến bây giờ cũng không ngẩng đầu lên nổi.
- Còn Tiểu-Phàm, cô ấy ở đâu? Tôi ngắt lời hỏi.
Thạch Phong im lặng nhìn tôi, xong dụi tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, chậm rãi đáp:
- Ở tại nhà thương điên!
Tôi lại rùng mình nhìn Thạch Phong. Tôi không biết phải nói gì? Câu chuyện thật khủng khiếp! Nó làm cho mỗi dây thần kinh của tôi bị chấn động và chuyển dịch từng hồi cảm trong tôi. Nhất là tôi đã xem nhật ký của Tiểu-Phàm, đã đọc qua tiếng lòng của nàng, biết đến tình yêu tha thiết của nàng. Một cô gái ngăn nắp và có tư tưởng như thế kia mà nay lại trở thành một người điên. Lúc nàng chào đời, cao xanh đã tước đoạt ngay cái quyền hạnh phúc của nàng. Một sinh mạng bất hạnh như thế mà còn bắt sinh ra cõi đời này thật là vô cùng oan khóc!
Tôi ngừng ngại hỏi:
- Cô ấy... điên tới mức độ nào, thưa ông?
- Nếu cô ưng ý để rồi, hôm nào tôi sẽ đưa cô đi thăm nàng. Nàng không còn nhìn được ai nữa cả, cũng như chị nàng hồi trước, nàng cũng ca hát gào thét cuồng loạn. Nếu cô gặp Tiểu-Phàm của ngày trước, rồi bây giờ gặp lại trong cái trạng thái này thì...
Thạch Phong lắc đầu và chau mày.
- Thật là não lòng. Vì thế, tôi không muốn cho Tiểu Lỗi đi thăm nàng nhưng nó vẫn lẻn đi. Mỗi lần đi thăm Tiểu-Phàm về, nó giam mình trong phòng, uống rượu, rồi khóc lóc rất thảm thiết.
- Thưa thế, bây giờ... Tiểu Lỗi đâu?
- Trước kia, ở đại học nó học sinh ngữ, bây giờ lại nhảy vào Viện khảo cứu Văn học Trung Hoa. Nó thường ở lại trường, rất ít khi về đây, nơi đây gợi cho nó quá nhiều đau thương.
Tôi im lặng không nói gì, câu chuyện này thật là thê thảm, một đôi tình nhân tha thiết yêu nhau mà phải bị chia lìa bởi một định mệnh tàn khốc. Tôi như bị chìm đắm trong câu chuyện và cơ hồ như quên cả việc của chính mình, Thạch Phong cũng không nói gì và cứ yên lặng hút thuốc. Một lúc sau, tôi mới chợt giật mình ngẩng đầu lên hỏi:
- Như thế thì... tôi có thể làm được việc gì?
- Cứu vớt Tiểu Lỗi!
Tôi nghi hoặc nhìn Thạch Phong:
- Tôi không hiểu ý ông.
- Như thế này...
Giọng Thạch Phong trầm xuống xót xa.
- Tiểu Lỗi rất thực tế, rất chịu khó và siêng năng, chúng tôi đã từng sống cơ cực bên nhau cho mãi đến khi tôi có cơ sở ổn định về ngành kiến trúc tình trạng mới bắt đầu thay đổi. Đối với Tiểu Lỗi, tôi có rất nhiều hy vọng. Lúc ông nội tôi còn sống, nó được ông cưng chiều nhất; lúc lâm chung ông giao nó lại cho tôi, tôi có thể khoe rằng nó là một đứa em hoàn toàn nhất. Thế mà bây giờ...
Thạch Phong đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khói thuốc quyện tròn trước mặt ông.
- Tiểu-Phàm đã phá hoại tất cả hy vọng và hoài bão của tôi!
- Có nghĩa là, Tiểu Lỗi không còn có chí phấn phát như xưa nữa?
- Tròn vòng hai năm nay, tôi đã dùng hết mọi cách...
Rồi ông nói tiếp:
- Không phải tôi mong Tiểu Lỗi nhất định phải thành đại danh hay lập đại nghiệp nhưng dẫu sao, tôi tuyệt đối không thể nào để nó sa ngã. Bây giờ, nó đi học chỉ là một cái cớ, như vậy nó không phải ở đây, lại không phải đi làm việc. Thực ra bây giờ nó chẳng học hành chi cả, nó chỉ uống rượu chè, cờ bạc, phóng lãng ở chốn ăn chơi và tìm đủ mọi cách để mê hoặc mình, để chạy trốn thực tế. Tôi không thể nào tiếp tục nhìn nó tự hủy, tự tiêu diệt như vậy.
- Bởi thế ông mới nghĩ ra cái cách tuyển dụng nữ thư ký này và để tìm người thay thế Tiểu-Phàm chứ gì?
- Vâng!
Tôi nhìn Thạch Phong với một vẻ mặt không có gì thiện cảm và nói:
- Thật là một ý nghĩ quá ư hoang đường thưa ông? ông định bỏ tiền ra để mua cho em ông một người yêu, nhưng thưa ông, tình cảm của con người đâu có thể mua bằng tiền được.
Thạch Phong ngẩng lên nhìn tôi. Ánh mắt của ông ta sắc bén lạ lùng. Tôi có cảm giác là hai luồng nhỡn tuyến ấy trực tiếp chiếu vào nội tâm sâu kín của tôi. Cái con người này, có lẽ đã lột trần được tư tưởng và cảm giác của tôi.
- Việc này đối với cô chẳng có gì bất công và quá lắm cả.
Thạch Phong bình tĩnh nói và trao cho tôi một tấm ảnh và nói:
- Đây là ảnh của Tiểu Lỗi.
Tôi nhìn qua và hiểu ngay ngụ ý của Thạch Phong vì người trong ảnh có một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, với đôi mày rậm, cặp mắt sáng mang vẻ ngang tàng với đôi môi hơi mỉm cười che lấp phần nào vẻ ngang tàng ấy, và cũng làm gia tăng cái tính chất thư sinh nho nhã. Đẹp hơn hẳn ông anh của y. Nếu đem tôi mà phối hợp với y thì e rằng có hơi quá phận một tí.
Tôi "hừ" một tiếng lạnh nhạt rồi nói:
- Trông cậu ấy lịch sự đấy.
- Thưa thế ạ. Dư tiểu thư?
Thạch Phong cười và có vẻ đắc ý vì cho rằng lập trường của mình đứng vững, ông ta nói tiếp:
- Dầu sao, tôi không dám nài ép cô đâu. Cô có thể suy nghĩ cho chín chắn xem có bằng lòng tiếp tục công việc hay không.
Tôi nhìn Thạch Phong.
- Hình như ông đã tin chắc rằng tôi sẽ ưng thuận.
- Vâng!
Thạch Phong nhìn tôi, tôi hỏi:
- Vì sao?
- Vì tôi nhận thấy cô có một tính tình đôn hậu, nhân từ và thứ nhất, cô cũng đang ở trong cảnh cô đơn.
Tôi hơi bị xúc động và ngước nhìn Thạch Phong ánh mắt ông ta ôn hòa và thành khẩn