
Những người
khác đều kịp thời tránh né, chỉ có Lan Tĩnh không có, bởi vì anh nhận giáo dục
không được né tránh trốn chui, gặp được sự tình phải biết dũng cảm đi lên đối mặt.
Cho nên kết
quả không né tránh chính là đầu bị thưởng một cú thật to của cái vỉ đập ruồi,
trên trán liền lưu lại dấu vết hình lưới.
“Kẻ trộm kẻ
trộm, cường đạo cường đạo, các người thật sự là vô pháp vô thiên, trộm đồ trong
nhà của tôi. Tôi khuyên các người nhanh chóng cút đi, tôi đã báo cảnh sát, chờ
cảnh sát đến đây các người nhất định sẽ phải chết.” Quan Nghênh Xuân vì mẹ, bất
chấp nguy hiểm vung vỉ đập ruồi hua múa trong tay.
Người xưa
nói: Việc không như ý trong đời người tám chín phần mười. . . Ách! Hình như
không phải câu thành ngữ này. . .
A! Nghĩ ra,
là thế sự khó đoán trước.
Buổi sáng
nay cô dậy thật sớm chạy ra chợ đoạt bắp cải với người ta. Vừa về tới nhà, chợt
nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ, sau đó liền trông thấy ba kẻ bắt cóc cầm
hung khí muốn gây bất lợi cho bà. Trên người lại còn khoác y phục biến thái thời
cổ, đứng ở nơi đó rất giống ba vị Vương gia giáng thế. Người không biết còn tưởng
rằng đi nhầm vào đền thần.
Vấn đề là,
nhà của cô chỉ có phòng thí nghiệm, không có đền thờ thần.
Vì cứu
thoát lão mẹ lâm vào nguy hiểm, Nghênh Xuân làm sao để ý là mình đang đối mặt với
ba người đàn ông. Cô vội vàng quơ múa bày thế vỉ đập ruồi thập bát chưởng,
không lưu tình vỗ vỗ đánh về phía kẻ địch.
Hai người
nguyên bản còn muốn cùng nhau động thủ cứu vớt hoàng huynh lại, sau nghĩ liền
ngừng lui về vài bước.
Bất quá chỉ
là cô gái nhỏ, với hoàng huynh mà nói, là chuyện đơn giản có thể xử lý, nếu bọn
họ nhúng tay vào đối với hoàng huynh quả thực chính là vũ nhục to lớn.
Cho nên hai
người quyết định đứng ở một bên.
Lại nói,
trước kia chưa từng có cơ hội nhìn thấy một cô gái nhỏ cầm cái vợt kỳ quái đánh
cho đại hoàng huynh cực kỳ uy nghiêm đầu đầy u như vậy. Cô căn bản cũng chỉ là
con hổ ở ngoài miệng.
Dù sao chờ
một chút cô gái nhỏ này sẽ bị lôi ra chém, để cho cô nàng thay bọn họ biểu diễn
chút giải trí trước khi chết đi!
Thật lâu
sau, Lan Tĩnh rốt cục chịu không nổi. (#Ami: sax huynh bị đập mấy trăm cái mới
ko chịu nổi... lạ nha ='>'>)
“Làm càn!”
Uy nghiêm gầm
nhẹ giống như là chú định thân, làm cho Nghênh Xuân trước mắt nguyên bản đang
điên cuồng vung vỉ đập ruồi sửng sốt. Cô giờ phút này, bởi vừa rồi vì cứu mẹ đả
kích kẻ thù mà đầu tóc tán loạn, đôi mắt trừng thật to, hai má bởi vì kích động
mà phiếm đỏ ửng mê người.
Một cô gái
nhỏ bất luận kẻ nào nhìn đến đều sẽ cảm thấy bình thường không xuất sắc. Một cô
gái nhỏ thoạt nhìn tất cả mọi người sẽ cho rằng là cô gái điên. Một cô gái nhỏ
càn rỡ đánh anh đến mức u đầu. Lúc hai người bốn mắt gi¬ao nhau, cả người anh
đã tê rần.
Không có khả
năng! Nhất định là ảo giác của anh, ngón tay anh làm sao có thể tê tê?
Thấy cô lại
muốn giơ cao vỉ đập ruồi trong tay, anh tức giận bắt lấy tay cô, đoạt lấy hung
khí từ trên tay, khiến cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng. Một đôi mắt to tràn ngập
cảnh giác theo dõi anh.
Lan Tĩnh lạnh
lùng ép hỏi, trong khẩu khí đã tràn ngập uy hiếp “Cô tiện nha đầu từ nơi nào
xông ra đến làm càn? Cô không biết hành vi như vậy của mình đã phạm phải tội lớn
tày trời sao?”
Tuy rằng
anh không phải là chưa từng nắm tay của con gái, nhưng hiện tại anh cầm bàn tay
cô, lại chỉ là bàn tay cả ngày làm việc. Anh nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ ở
trong bàn tay to ngăm đen của mình, quả nhiên phát hiện ngón tay thon dài của
cô có vết chai.
Bộ dạng cô
gái này tuyệt không xinh đẹp. . . Nếu có thể trang điểm nhiều một chút hẳn sẽ tốt
hơn; nếu để cho cô mặc lên tơ lụa hảo hạng, lại bôi chút son. . . . Đúng rồi,
anh còn có thể tặng cho cô một ít trang sức tinh xảo.
Con gái phải
đeo trang sức mỹ lệ mới có thể tôn lên hết khí chất.
Lan Tĩnh
vong tình vuốt ve bàn tay nho nhỏ kia, tận tình hưởng thụ cảm giác tê dại của
ngón giữa không ngừng truyền đến, anh phát hiện cảm giác mình bị tê dại thật sự
rất thoải mái.
Anh thoải
mái, nhưng Nghênh Xuân bị giữ chặt lại hoảng sợ, miệng của cô mở ra như cá nằm
trên thớt.
Người đàn
ông này đang làm cái gì? Ánh mắt Nghênh Xuân chậm rãi nhìn bàn tay nhỏ bé của
mình đang bị đùa giỡn, lại chậm rãi dời về phía khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta.
Cô những tưởng
mình sẽ bị bắt lại đánh cho một trận, bởi vì người đàn ông trước mắt này cao lớn
hơn đàn ông bình thường, lại tràn ngập cảm giác uy hiếp, cùng một loại uy
nghiêm làm người ta không thể không nghe lời. Nhưng cô không có gặp phải loại kết
cục thê thảm này a, ngược lại còn bị sàm sỡ!
“Hoàng
huynh, bây giờ không phải là thời điểm sờ xương.”
Lan Khang
nói mát lập tức làm cho hai người văng ra, Nghênh Xuân vọt tới bên cạnh mẹ
mình, vẻ mặt bảo vệ nhìn bọn họ.
“Các người
đòi tiền thì lấy đi, không nên thương tổn tôi và mẹ.”
“Chúng tôi
cũng không phải kẻ trộm, cho nên sẽ không thương hại các người, hơn nữa thương
tổn các người… chúng tôi phải làm sao để trở về?” Lan Khang mở miệng lần nữa.
Nhìn thấy mặt
hoàng h