
ôn hành
động tùy ý, muốn làm gì thì làm. Chuyện ông không muốn làm, cho dù có
dắt tám con ngựa đến kéo, ông cũng không thèm nhúc nhích, trái lại,
chuyện mà ông muốn làm, xưa nay chưa một ai có thể ngăn cản được.
Được Sư Phụ thu dưỡng mười năm, ông đến từ nơi nào, kế thừa môn phái gì,
những năm tháng đã từng trải qua, nàng hoàn toàn không biết, chỉ biết
ông không chỉ trên thông thiên văn, dưới rành địa lí, mà còn tinh thông
mọi thứ kỹ năng.
Do trong ba tỷ muội, nàng là người có xương cốt
tốt nhất, vì vậy từ nhỏ đã theo sư phụ tập võ, về phần Ấn Tâm và Ấn Hỉ , tùy theo tư chất tự nhiên mà phân ra học tập Trù nghệ và Huyền Hoàng
thuật.
Ngoài mặt, Sư Phụ lúc nào cũng làm bộ dáng điên điên khùng khùng, trên thực tế lại là một người thâm tàng bất lộ, xem ra, sở dĩ
năm nay Sư Phụ phải đường sá xa xôi đến kinh thành bán thảo dược, đúng
là có mục đích.
“Ý của người là, muốn giúp Duệ Vương gia một tay?”
“Đúng vậy, chỉ có điều kinh thành này, thật sự nhiều trò vui lắm, vi sư sợ là không có thời gian đâu.” Ấn Phong xịu mặt, ra vẻ phiền não, nhưng ánh
mắt lại không giống vậy.
Đôi mắt sáng rực dưới hàng mày trắng xóa thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Ấn Hoan, dường như có điều muốn nói “…..”
“Cho nên vi sư đã nghĩ, trong ba đồ nhi, võ công của Hoan nhi con là tốt nhất!” Nói xong Ấn Phong lại cười lên.
Tuy rằng đời này ông chưa từng cưới vợ sinh con, nhưng lại vô sự tự thông,
có thiên phú nên học cái gì cũng đều tinh thông hơn người, ông tự cảm
thấy, cả trên phương diện nuôi dạy đồ nhi này cũng không có ai làm được
tốt hơn so với ông.
Người bình thường lấy cầm kì thi họa dạy nữ
nhi, ông lại lập dị, đổi thành đao thương kiếm kích đến thay thế, nhìn
đi! Tỉ mỉ nuôi dạy mười năm, không phải đã để ông dạy nên một kì tài võ
học rồi! Dõi mắt khắp Kim Huyễn vương triều, ông có tự tin, tuyệt đối
không có nữ nhi nhà nào có thể xuất sắc hơn so với Hoan nhi.
Lần này, Ấn Hoan vẫn yên lặng như cũ, tuy bề ngoài chưa từng từng gợn sóng, nhưng trong lòng đã không khỏi giận.
Nàng đã nghi ngờ mà, vì sao năm nay Sư Phụ lại quấn quýt bảo nàng xuất cốc, thì ra đúng là có mục đích.
“Là Sư Phụ dạy tốt.” Nàng rũ mi xuống, che giấu sự tức giận trong mắt, nhàn nhạt đáp lại.
“Đây đương nhiên là ta dạy tốt, có điều tinh thần chính nghĩa là do trời
sinh, không thể dạy.” Chuyện vừa mới xảy ra trên đường cũng đủ để chứng
minh đồ nhi này của ông có lòng dạ hảo tâm. “Con cũng không muốn Duệ
Vương gia tuổi trẻ mất sớm chứ?” “Về Duệ Vương gia, đồ nhi cũng không
hiểu rõ”. Nói cách khác, Duệ Vương gia sống hay chết, liên can gì tới
nàng? Nàng và Duệ Vương gia kia căn bản là có bắn đại bác cũng không
tới. Ngay cả hắn họ gì tên chi nàng cũng đều không biết, cho dù nàng
không thể nhìn người khác làm chuyện xấu, nhưng cũng không có nhiệt tình đến mức giống như gà mẹ.
“Không sao, sau khi vào Vương phủ, còn có nhiều cơ hội để hiểu rõ Duệ Vương gia.” Ấn Phong thản nhiên nói, nụ
cười trên mặt bỗng nhiên trở nên thật gian xảo.
Nheo mắt, Ấn Hoan chợt có dự cảm xấu “Ý người là ….…..”
“Chính là sau hôm qua đi?” Vuốt bộ râu trắng, Ấn phong lại cười càng gian, “Vi sư dùng một chút quan hệ, khiến cho Tổng quản phủ Duệ Vương gia đồng ý
cho con vào phủ làm việc, bây giờ dùng xong cơm, con nên đến Duệ vương
phủ trình diện bắt đầu làm việc đi!”
Ấn Hoan ngàn tính vạn tính, lại không hề tính đến việc Sư Phụ nhà mình sẽ làm một phen tiền trãm
hậu tấu. Con ngươi lạnh nhạt yên tịnh, trong giây lát nhuốm vẻ giận dữ.
Khuôn mặt trong trẻo, tao nhã của nàng bởi vì tức giận mà nổi lên một
màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn lại càng say lòng người. “Sư phụ, người
--- -------”
(*)Tiền trảm hậu tấu: chém người trước, tâu lên vua sau
(một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng (với
phong cách khẩu ngữ) để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo
cáo, không xin ý kiến trước
“Phải phải phải, ta anh minh thần võ,
xuất quỷ nhập thần, hôm qua con đi theo ta nhưng hoàn toàn không phát
hiện được ta làm động tác nhỏ ấy, con kính nể ta, vi sư đều hiểu được.”
Ấn Phong khoát khoát tay, cố tình nói cắt ngang.
Ấn Hoan lạnh mặt.
“Thoạt nhìn đồ nhi, có vẻ đang kính nể người sao?” Trợn mắt nói dối, nàng rõ
ràng là đang tức giận. “Dĩ nhiên, nhìn con kính nể đến mặt mày đỏ rần,
ngưỡng mộ như thế, vi sư sẽ xấu hổ thật đó” Ấn Phong bưng mặt, làm bộ
chớp mắt mấy cái.
Thấy Sư Phụ giả ngây giả dại, nhiều lần chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, Ấn Hoan càng giận hơn, nhưng lại thông minh không hề lãng phí lời lẽ nữa.
Thu mắt ngắm nhìn vằn nước dao động trong chén, nàng nén tức giận xuống, cố gắng để cho mình bình tâm trở lại.
Sư phụ làm việc theo ý mình, nhưng ít nhiều có lí do của ông.
“Tại sao?” Hít sâu một hơi, nàng thử lí giải nguyên nhân.
“Mệnh trung chú định.” Nói đến việc chính, Ấn Phong rốt cuộc khôi phục bình
thường. “Đời này của con đã định sẽ có một đoạn duyên phận với Duệ Vương gia kia.” Nếm một ngụm trà nóng, ông cười hì hì nói.
(*)Mệnh trung chú định: Trong vận mệnh đã có định sẵn.
Duyên phận? Ấn Hoan nh