
̣t nhỏ, lộ tia ngọt lịm, hiển nhiên lúc này đang có giấc mơ ngọt ngào thuộc về một đứa bé.
Nhìn nụ cười ngọt trên gương mặt nhỏ của Lãnh Nhược Song, mâu đen đạm bạc của Tiêu Tịch lộ ra tia cười ôn nhu, tuấn nhan góc cạnh phân minh của y, từ từ lộ ra nụ cười nhạt.
Y nhẹ nhàng kéo bàn tay níu lấy áo y của Lãnh Nhược Song ra, sau đó động tác cực kì nhẹ nhàng đặt Lãnh Nhược Song về giường, sau đó đắp chăn dày cho Lãnh Nhược Song.
Trong rừng núi hoang dã, dù cho bây giờ đã là đầu hạ, nhưng mỗi khi vào đêm, nhiệt độ vốn dĩ ấm áp sẽ từ từ hạ thấp, nhiệt độ cũng trở nên cực kì thấp, Lãnh Nhược Song còn là một đứa bé, cho nên, Tiêu Tịch không thể không chuẩn bị một giường chăn cho Lãnh Nhược Song.
Khi tia hoàng hôn cuối cùng ở chân trời tan đi, cả sơn cốc phút chốc chìm vào u tối, Tiêu Tịch nóm đèn dầu, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn ánh đèn âm tối, nhìn gương mặt ngủ say ngọt của Lãnh Nhược Song.
Trong phút chốc, trong lòng y đột nhiên cảm thấy ninh tịnh vô cùng. Những việc trước kia, tựa như một giấc mơ, tuy vẫn rõ ràng trong kí ức của y, nhưng lại không thể quấy nhiễu tâm thần y.
Những thứ ấy, đã qua đi rồi, những việc đó, tựa như khói mây thoáng qua, bao gồm cả, tình cảm của y đối với nàng, trong giây phút lựa chọn hoàn toàn buông tay, lòng y, đã vì nàng mà đau, nhưng nay, còn lại chỉ là sự ninh tịnh.
Có lẽ, đời người là như vậy, quá cố chấp, tất cả sẽ trở nên xấu xa, tựa như Lãnh Như Băng và Ưu Lạc Nhạn u mê không tỉnh.
Và có lúc, buông tay, không phải lại có thể đổi lại bình lặng và hạnh phúc sao?
Giờ đây, Tiêu Tịch đột nhiên hiểu rõ, năm đó tại sao sư phụ thà ở lại sơn dã cô tịch, đến chết cũng không nguyện ý rời khỏi, trên đời nhiều phân ưu, khó được sư phụ nhìn thấu tất cả, cho nên dù ở thời khắc rời đi cũng bình tĩnh như vậy.
Nghĩ tới đây, lòng Tiêu Tịch bỗng sáng trong, thì ra, có thể yên tịnh, lãnh đạm mà sống, cũng là một loại hạnh phúc.
Ở nơi sơn dã này, thoát ly tất cả tục thế, rời xa tất cả phân ưu ở đời, không có tình yêu oanh liệt, nhưng lại không có tất cả những phiền não của tục thế, ai lại có thể nói, đây không phải là một loại hạnh phúc? Ta là đại hoàng tử của Tây Diệm, cũng là đương kim thái tử.
Mẫu phi của ta chính là đương kim hoàng hậu, cũng là người nữ nhân có quyền thế nhất hậu cung, nhưng mẫu phi lại không phải là người nữ nhân mà phụ hoàng yêu nhất.
Khi ta còn nhỏ, ta đã biết, phụ hoàng không yêu ta, người không yêu thương ta, đối với ta chỉ có nghiêm nghị, không có sủng ái.
Người trước nay chưa từng bế ta, nhưng luôn bế người đệ đệ nhỏ hơn ta ba tuổi Lãnh Như Tuyết.
Bởi vì, mẫu phi của Lãnh Như Tuyết, là phi tử người yêu nhất, dù cho người nữ nhân đó đã chết, người vẫn yêu hài tử mà bà ta sinh ra.
Nghe nói, khi ta còn rất nhỏ, phụ hoàng từng bế qua ta, bởi vì, ta là đứa con trai đầu tiên của người, nhưng nghe mẫu hậu nói, từ khi người nữ nhân ấy vào cung, người đã bắt đầu lạnh nhạt với mẫu hậu.
Mẫu hậu hận người nữ nhân ấy, khi ấy, ta còn rất nhỏ, không biết mẫu hậu tại sao hận bà ta, nhưng sau này, khi ta từ từ lớn lên, ta mới biết, mẫu hậu hận bà ta là vì phụ hoàng yêu bà ta.
Lúc Lãnh Như Tuyết còn rất nhỏ, người nữ nhân ấy đã chết, là mẫu hậu hại chết bà ta, ta tin rằng điểm này, phụ hoàng biết rõ, nhưng người không hề làm gì mẫu hậu, ngược lại vào năm ấy, lập ta làm thái tử.
Nhưng đối với hai đứa con trai của người nữ nhân ấy lại cực kì yêu thương, yêu thương có thừa, thậm chí, không cho phép mẫu hậu và ta đến gần họ nửa bước.
Sau khi ta từ từ lớn lên, ta bắt đầu hiểu ra, kì thực, phụ hoàng tuy không làm gì mẫu hậu, nhưng trong lòng người lại rất hận mẫu hậu, từ sau khi người nữ nhân ấy chết, người chưa từng đến tẩm cung của mẫu hậu.
Người không hề làm gì mẫu hậu chẳng qua là vì nhà mẫu thân của mẫu hậu có thể lực không nhỏ trong triều. Người là hoàng đế, cho nên người không thể vì người nữ nhân mà mình yêu thương bị mẫu hậu hại chết mà phế đi ngôi vị hoàng hậu của mẫu hậu, nhưng người lại có thể lạnh nhạt với mẫu hậu, trong cung, một người nữ nhân bị trượng phu của mình lạnh nhạt mới là điều đáng thương nhất.
Ta không hận phụ hoàng đối xử với mẫu hậu như vậy, nhưng ta lại hận Lãnh Như Tuyết đoạt đi sự yêu thương của phụ hoàng mà vốn dĩ thuộc về ta, bởi vì hắn, phụ hoàng không còn sủng ái ta, bởi vì hắn, phụ hoàng mới lạnh nhạt với ta như vậy, nếu như không có hắn, ta có phải vẫn