
xuất từ trong Dung Trai Tùy Bút quyển 3, phần Trần Quý Thường
của Hồng Mại nhà Tống.
Dưới thời Bắc Tống có một văn nhân tên
Trần Quý Thường, tự xưng là Long Kheo Cư Sĩ thường vui vẻ tiếp đãi khách quý, thích giao du với các kỹ nữ; tuy nhiên, vợ ông họ Liễu, là người
rất hung dữ, thường hay la rầy chồng. Có hôm nọ, người bạn thân là Tô
Đông Pha khiêu khích Quý Thường đi chơi xuân. Bà vợ sợ chồng mình đi
chơi với hàng kỹ nữ nên không cho phép ông bước ra khỏi nhà; tuy nhiên,
họ Trần bảo đảm và hứa hẹn là nếu có kỹ nữ thì sẽ chịu hình phạt thích
đáng; nhờ vậy bà họ Liễu mới chấp thuận. Về sau, bà biết được chồng có
ăn chơi với các kỹ nữ, nên phạt đánh đòn. Quý Thường sợ bị đánh, tha
thiết cầu xin tha tội và chịu quỳ phạt bên bờ hồ. Tô Đông Pha ghé thăm,
chứng kiến sự tình như vậy, cảm thấy sỉ nhục cho đấng đại trượng phu nam tử, bèn quở trách bà họ Liễu; từ đó cả hai bên bắt đầu cãi vả nhau.
Cuối cùng, bà biết được sự việc Đông Pha đã dụ dỗ chồng chơi với các kỹ
nữ, rồi lại còn đến can thiệp vào chuyện riêng của gia đình mình; cho
nên, bà tức giận lớn tiếng đuổi ông ra khỏi nhà.
Nhân sự việc
này, Tô Đông Pha có làm bài thơ rằng: “Long Kheo Cư Sĩ diệc khả lân, đàm không thuyết hữu dạ bất miên, hốt văn Hà đông sư tử hống, trụ trượng
lạc thủ tâm mang nhiên”, (“Long Kheo Cư Sĩ cũng đáng thương, đàm không
luận có suốt đêm trường, chợt nghe Hà đông sư tử rống, gậy chống buông
tay tâm hoảng liền).” Bà họ Liễu vốn người Hà Đông, cho nên sư tử Hà
Đông được dùng để ví cho bà. Về sau, Uông Đình Nột nhà Minh soạn tác
phẩm Sư Hống Ký cũng dựa trên bài thơ của Tô đông Pha.
(3) Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
(4) Mệnh huyền nhất tuyến: gần giống ‘ngàn cân treo sợi tóc’, nhưng là chỉ sinh mạng treo trên sợi dây tuyến, mong manh, dễ đứt. Căn phòng trúc thanh nhã.
Sau phòng, trúc xanh đung đưa theo gió. Ánh mặt trời ấm áp, nhàn nhạt từ
song cửa sổ bằng trúc chiếu xiên vào, rọi sáng cả gian phòng.
Bình phong vẽ trúc xanh bị chuyển sang một bên, vài đạo bóng dáng chiếm giữ nửa không gian của căn phòng.
Lớp lớp rèm che, tầng tầng lụa trắng.
Vị thuốc đông y nhàn nhạt tràn ngập.
“Được rồi.”
Sau khi Bắc Tiểu Lôi đem Nguyệt tư thảo đã được sắc thành thuốc đút cho Thu Triệu Nguyệt, đưa bát cho nha hoàn Tiểu Thúy ở bên cạnh. Sau đó đứng
lên, kéo theo váy áo đỏ rực, hé ra khuôn mặt nhiễm lên một tầng đỏ hồng
như ánh bình minh, khiến cho Dạ Tinh Thần không rời được ánh mắt.
“Đa tạ vương phi.”
Thu Triệu Ảnh đỡ muội muội nằm xuống lần nữa, tuy rằng muội ấy vẫn còn hôn
mê, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện hô hấp của
muội ấy đã đều đặn, hiển nhiên Nguyệt tư thảo đã phát huy công dụng.
“Không cần.” Bắc Tiểu Lôi khoát tay. “Hiện tại chờ sư huynh đến nữa thôi.” Đã
gửi bồ câu đưa tin được mấy ngày, chắc cũng sắp tới rồi.
“Môn chủ.” Đang nói, bóng dáng của thiếu niên áo đen xuất hiện ở bên ngoài trúc phòng.
Thu Triệu Ảnh nhìn Thu Triệu Nguyệt nằm ở trên giường, thả nhẹ cước bộ đi ra ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì?” Tận lực hạ giọng, cho dù biết rõ Nguyệt Nhi không có khả
năng bị hắn đánh thức, nhưng bản năng hắn vẫn làm như vậy.
“Bẩm môn chủ, năm mươi dặm ngoài cốc, có một bạch y nam tử xuất hiện.” Thiếu niên áo đen cúi thấp đầu đáp.
“Bạch y nam tử?” Thu Triệu Ảnh quay đầu nhìn vào Bắc Tiểu Lôi. “Chẳng lẽ là
sư huynh của vương phi ngài tới rồi?” Trong lòng đã tuôn ra vui mừng.
“Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết à.” Bắc Tiểu Lôi nói xong, kéo Dạ Tinh Thần dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
“Đúng rồi—“ Vừa đi tới cửa, nàng quay đầu phân phó với Tiểu Thúy. “Tiểu Thúy, nhớ kỹ cứ mỗi canh giờ lại cho Triệu Nguyệt uống một chút nước mật
ong.” Cái này là nghe Xú lão đầu nói, nước mật ong có thể bổ sung thêm
năng lượng cho Tiểu Thúy.
“Vâng, tiểu thư.” Dù biết rõ Bắc Tiểu Lôi là Tiêu Dao Vương phi, nhưng Tiểu Thúy vẫn theo thói quen gọi nàng là tiểu thư.
“Chăm sóc tiểu thư thật tốt.”
Thu Triệu Ảnh cũng dặn dò Tiểu Thúy, sau đó đi theo bọn Bắc Tiểu Lôi ra ngoài.
…
“Tiểu Kim a, có phải mày đang nhớ đến chủ tử của mình không?”
Doãn Tư An mặc một bộ tuyết y tung bay, sợi tóc đen nhánh dùng trâm ngọc cố
định ở trên cao, có vài sợi rủ xuống bên trán, khuôn mặt mỉm cười, ôn
nhu tao nhã. Sư muội bảo bối của hắn thật sự biết kiếm việc cho hắn làm, mới trở về trên núi, bồ câu đưa tin của muội ấy lại tới nữa. Tuy rằng
nhìn như đang phiền, nhưng nụ cười sủng nịch kia lại khiến cho người ta
nhịn không được muốn cười theo, hắn, là vị hảo ca ca sủng ái muội muội.
Kim sí điểu trên vai Doãn Tư An không thèm quan tâm lời nói của hắn, trong
ảnh ngược của con ngươi xinh đẹp như phỉ thúy chỉ có trời xanh núi biếc, giống như một vị vương tử cao quý, lạnh lùng, khiến cho người ta muốn
phát điên; tuy rằng đôi cánh màu vàng đưa tới không ít ham muốn của
nhiều người, nhưng có ai dám tiếp cận nó chứ. Chỉ một ngụm nước miếng,
đủ để cho người ta đi gặp ông bà ông vải rồi.
“Này, Tiểu Kim, ngươi cho ta chút mặt mũi, được không hả?”
Doãn Tư An nhìn con chim không thèm để ý hắn