
ng, đôi mi thanh tú nhíu lại với nhau, giậm mạnh chân không ngừng đi tới đi lui trước cung điện.
Gió thổi vào từ cửa sổ hơi mở, trộm mang theo hơi thở trong lành.
Màn lụa trắng lay động, mơ hồ lộ ra bóng dáng nữ tử đang nằm. Một đầu tóc
đen nhánh hỗn loạn rối tung ở trên gối, sau khi nghe thấy thanh âm bên
ngoài, khuôn mặt tinh xảo hơi chau lại chân mày, tiếp đó chậm rãi mở mắt ra. Sau khi cẩn thận nghe rõ giọng nói bên ngoài là của tỳ nữ bên
người, lười nhác mở miệng:
“Tú Nhi, vào đi.”
Tiểu cung nữ nghe thấy giọng nói của hoàng hậu, trên mặt vui vẻ. Nhanh chóng đẩy cửa cung ra, đi vào.
“Nương nương.” Cách màn giường, tiểu cung nữ hướng về phía hoàng hậu phúc thân.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm đã ở bên ngoài ồn ào rồi?” Hoàng hậu không
đứng dậy, vẫn nằm thẳng ở trên giường như cũ. Đôi mắt mông lung nhìn
đỉnh giường, nhàn nhạt hỏi.
“Nương nương thứ tội.” Tiểu cung nữ
lại khom người, “Nô tỳ có một tin tức, nói—“ Đôi mắt hơi chần chừ nhìn
vào hoàng hậu, chủ tử nghe được tin tức này sợ là sẽ nổi giận.
“Nói cái gì?” Cảm giác được sự lưỡng lự của tiểu cung nữ, hoàng hậu có dự cảm không tốt.
“Hồi nương nương, nô tỳ nghe cung nữ bên người hoàng thượng nói hoàng cung
đến một đám người, nghe nói là thân nhân của hai đứa bé ở trong cung Tư
Nhu kia, còn nói…”
“Nói—“ Vẻ mặt lười nhác của hoàng hậu biến mất, sắc mặt ngưng trọng lên.
“Còn nói hoàng thượng muốn chính thức tuyên bố với bên ngoài thân phận hai
đứa bé.” Nói xong, tiểu cung nữ nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
“Tuyên bố thân phận của bọn chúng?”
Hoàng hậu bỗng đứng lên, tiết y trắng bao bọc lấy thân thể đẫy đà của nàng,
bởi vì tức giận, trước ngực không ngừng phập phồng. Hiện tại hắn vội vã
muốn đưa hài tử của hắn với tiện nữ nhân sinh hạ nhận tổ quy tông ư? Hay là hắn muốn lập hài tử kia làm thái tử? Tâm hơi lạnh, trong đôi mắt mùa thu lướt qua tia ngoan độc. Nàng tuyệt không để hắn được như ý nguyện,
hai dã chủng kia muốn thay thế vị trí của Duệ Nhi, nằm mơ.
“Đi, cho các nàng tiến vào hầu hạ bổn cung rửa mặt chải đầu.”
Hoàng hậu vén màn lên, ngồi vào bên giường. Phất tay cho tiểu cung nữ, nhàn nhạt phân phó.
“Vâng, nương nương.”
Tiểu cung nữ đáp, một lát sau dẫn theo mấy cung nữ nữa đi đến.
Sau một phen rửa mặt chải đầu, hoàng hậu lại là một thân hoa y, tóc mây búi lên, vẻ mặt ngạo nghễ, cao cao tại thượng.
“Đi, bổn cung cũng đi nhìn ‘đứa con’ của hoàng thượng một cái.” Nói đến hai chữ ‘đứa con’, nàng gia tăng giọng điệu.
“Bãi giá cung Tư Nhu.”
…
Cung Tư Nhu
Đình viện có cây hoa sum suê, hương thơm tươi mát, bóng cây lay động.
Thân hình màu hồng phấn xuyên qua giữa những cây hoa, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn ở đình viện.
Tả Hữu Tinh đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dáng vui vẻ của muội muội hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cũng mang theo nụ cười.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Ngoài viện, giọng nói lanh lảnh vang lên, Tả Hữu Tinh sửng sốt, thu lại ý
cười. Nâng con ngươi nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân hoa lệ, cao ngạo
được một đám cung nữ, thái giám vây quanh đi đến.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thái giám, cung nữ trong đình viện đều quỳ trên mặt đất.
Đằng Bội Nhi không nói gì, con ngươi lẳng lặng phóng tới trên người Tả Hữu
Tinh cùng Tả Hữu Nguyệt đang chơi đùa trong bụi hoa. Đây chính là hai
tiện chủng kia à? Ngón tay mang hộ giáp hung hăng bóp chặt vào lòng bàn
tay, nhìn khuôn mặt rất giống hoàng đế của Tả Hữu Tinh càng làm cho
trong lòng nàng không thoải mái. Con ngươi giương lên hướng tiểu cung nữ bên người, tiểu cung nữ hiểu ý, đi đến trước mặt Tả Hữu Tinh vung tay
tát nó một cái:
“Lớn mật, nhìn thấy hoàng hậu lại dám không quỳ xuống?”
Tả Hữu Tinh bưng mặt oán hận trừng hoàng hậu, nữ nhân này lại dám đánh nó?
Người của cung Tư Nhu thấy chủ tử bị đánh đều sợ hãi, phải biết rằng hai tiểu chủ tử này được hoàng thượng thương yêu trong lòng. Có lẽ hoàng hậu sẽ
không bị làm sao, nhưng bọn họ lại có thể bị chặt đầu a. Một tiểu thái
giám thông minh thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút chuồn ra khỏi
sân nhỏ đi tìm cứu viện.
“Quả nhiên là tiện chủng do tiện nữ nhân sinh ra.” Ánh mắt bất tuân của Tả Hữu Tinh khiến hoàng hậu rùng mình
một cái, lại hận đến ngứa răng, hướng về phía Tả Hữu Tinh mắng.
Con ngươi Tả Hữu Tinh trầm xuống, lạnh lùng trừng nàng ta.
“Ngươi không được mắng mẫu thân ta.”
“Hừ, bổn cung chẳng những muốn mắng nàng ta, còn muốn thu thập hai tiện
chủng không rõ lai lịch các ngươi.” Hoàng hậu chỉ vào Tả Hữu Nguyệt đang vui đùa ở một bên, phân phó với cung nữ bên cạnh. “Đi, mang tiểu nha
đầu kia lại đây cho bổn cung.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tả Hữu Tinh
vừa nhìn thấy tiểu cung nữ muốn đi về phía muội muội, lập tức chạy đến
trước mặt Tả Hữu Nguyệt ôm lấy bé. Nó tuyệt đối không cho phép người
khác khi dễ muội muội.
“Đưa các ngươi đi gặp người mẹ đã chết của mình.” Vẻ mặt hoàng hậu có chút dữ tợn, nàng tuyệt không dung tha cho
hai đứa bé cướp đi địa vị của Duệ Nhi, càng không muốn nhìn thấy hai đứa nó ở trước mặt mình.
Tả Hữu Tinh nghe thấy hoàng hậu luôn mồm
khinh nhờn mắng