
ng sợ những nữ nhân kia đến làm phiền mình.
Cúi thấp đầu cười khẽ, ánh mắt thâm thúy tận lực mang theo khiêu khích, bộc lộ hết thảy phong tình gợi cảm, hắn nghiêng người dựa vào đầu giường,
vươn ra ngón tay thon dài hướng Bắc Tiểu Lôi ngoắc ngoắc, môi mỏng câu
lên, tà tứ không giống với ban ngày: “Muốn ăn ta? Lại đây a.”
Hai mắt Bắc Tiểu Lôi tức khắc toát ra hỏa khí, nuốt nước miếng, bóng dáng
lảo đảo nhào hướng Dạ Tinh Thần. Thân thể mềm mại kiều mỹ ngã vào trên
thân thể cường tráng kia, chính là bàn tay trắng nõn một phen lôi kéo.
Dạ Tinh Thần cúi đầu nhìn nàng không có chương pháp gì đem áo bào của mình kéo loạn, lộ ra một mảng lớn lồng ngực, không khỏi sửng sốt. Tóc đen
thuận theo cái cúi đầu của hắn mà rủ xuống, khúc khích cười một tiếng.
Bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay trắng mịn nhỏ bé mềm mại của nàng, ngăn
cản nàng kéo loạn.
Bắc Tiểu Lôi bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn một cái, không rõ vì sao hắn không muốn mình ăn hắn?
“Nha đầu ngốc, không phải như thế.”
Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi cười yếu ớt, lại khiến cho nàng một trận mê muội. Hắn không biết giọng điệu mình vô cùng thân mật, kỳ thật trong
lúc vô hình đã muốn tiếp nhận hôn lễ này rồi. Một phen lật người, đem
thân thể của nàng đè ở dưới thân.
Bắc Tiểu Lôi đẩy hắn, cảm giác hắn đem chính mình ép tới khó chịu.
“Đừng vội.” Dạ Tinh Thần cười nhẹ, lười nhác mang theo tà tứ. Ngược lại vung
tay lên, màn lụa trắng trên giường chậm rãi hạ xuống, đem hết thảy bên
ngoài đều che lại.
“Hiện tại đêm mới bắt đầu.”
Ngón tay
thon dài cởi bỏ xiêm y của thiên hạ dưới thân, tại lúc nàng đang mê
muội, đem nàng toàn thân phóng xuất, xích lõa mà phơi bày trước mặt
mình.
“Thật đẹp!”
Ngón tay vuốt ve làn da trắng mịn như
ngọc, mâu quang chuyển sang nồng đậm, dục hỏa bắn ra. Sóng nhiệt trong
lòng hắn tựa hồ từ đầu ngón tay truyền tới, Bắc Tiểu Lôi chỉ cảm thấy
mỗi một cái vuốt ve của hắn đều làm tim mình thình thịch mà nhảy lên
không ngừng, tiếp xúc cùng da thịt dường như muốn thiêu đốt lên. Cả
người mềm nhuyễn, hoàn toàn không có một chút khí lực. Mị nhãn như tơ,
lan tỏa ra hết thảy phong tình.
Tay Dạ Tinh Thần khựng lại, bị
nàng làm cho tâm ngứa. Lập tức trở người, ba năm cái liền đem y phục của mình lột bỏ. Thân thể khêu gợi không một mảnh vải xuất hiện ở trước mắt Bắc Tiểu Lôi, đôi mắt lóe ra quang mang say mê. Bàn tay mềm kìm lòng
không đậu mà bò lên lồng ngực của hắn.
Tê—
Dạ Tinh Thần
chỉ cảm thấy toàn bộ cảm giác đều tập trung vào một chỗ, hai mắt thâm
thúy nhìn thẳng vào ngón tay đang khiến cho hắn thoải mái, tiểu thiên hạ hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì a.
“Nha đầu ngốc, nàng đang đùa với lửa.”
Cơ thể nặng nề một lần nữa bao trùm đến khối xinh đẹp trên thân kia, chân chính bắt đầu mê ly.
Gió thổi, màn lay, phong cảnh kiều diễm.
Tảng sáng ngày mới, gà gáy thanh thanh.
Hai đạo bóng dáng linh hoạt lướt qua sườn núi, chạy thẳng đến sơn trại Đằng Phong. Một trắng một đen, tay áo tung bay, tóc đen lay động. Tốc độ như thiểm điện , nhanh đến mức không giống như người thường có thể làm
được.
Hai người vào không từ cửa chính sơn trại, ngược lại từ một góc thôn xóm phi thân tiến đến. Nhưng hai đạo bóng dáng, sau khi hạ
xuống, vô cùng sửng sốt.
“Phu quân, đây là sơn trại của chúng ta sao?”
Nữ tử trung niên tuổi chừng bốn mươi nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn nhìn ra được phong hoa tuyệt đại như xưa. Một đầu tóc dài buộc lên đơn giản,
không thấy nửa sợi tóc bạc, áo choàng sa y lam nhạt, bên trong một bộ
váy áo trắng như tuyết, càng nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp mềm mại. Chỉ
thấy con ngươi như ngọc lưu ly nhìn chăm chú chữ hỷ màu đỏ trước mắt
đang bay theo gió, đôi môi anh đào không điểm mà đỏ thắm khẽ nhếch, có
vẻ có chút kinh ngạc.
Nam nhân bị hỏi cũng là vẻ mặt ngạc nhiên,
hắn một bộ trang phục màu đen, ngũ quan hào phóng, thân hình thẳng tắp
có chút cứng ngắc, hiển nhiên bị tình hình trước mắt làm cho không phản
ứng kịp.
“Có ai thành thân sao?” Trái lại, hắn nhìn vào nữ tử hỏi.
Nữ tử lắc đầu, nàng nếu như biết còn hỏi hắn sao?
“Có điều, không phải chúng ta ở trong viện sao?” Thành thân? Bên trong trừ bỏ nữ nhi , sẽ không là bọn họ tiếp tục thành thân lần nữa đi?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
“Nếu không, chúng ta vào xem?” Nữ nhân nhíu mày, đề nghị nói.
“Đi thôi.” Nam tử gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Chi két—
Hai người đẩy cửa viện có chữ hỷ đỏ chót dán phía trên, kết quả sau khi đẩy cửa ra, tường bích, cửa sổ trong viện đều dán chữ hỷ thật to giống
nhau. Hai người nhìn xong thoáng giật mình, xem ra thật sự có người
thành thân rồi. Trước về phòng của mình thay y phục bị nhiễm sương sớm
ẩm ướt ở trên người, sau đó mới hướng phòng nữ nhi đi đến.
Nam nhân vươn tay ra, muốn gõ cửa.
“Hư, từ từ…” Nữ nhân hạ giọng, ngăn cản hắn. “Lặng lẽ vào xem.” Vạn nhất
không có việc gì, hắn gõ không phải là quấy rầy giấc ngủ của nữ nhi sao?
“Được.” Nam nhân gật đầu.
Hai người nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra, kết quả vừa vào liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Sắc mặt hai người trầm xuống. Cá