XtGem Forum catalog
Vượt Qua Lôi Trì

Vượt Qua Lôi Trì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323814

Bình chọn: 10.00/10/381 lượt.

ô, làm cho cô thực sự xiêu lòng mà yêu thương. Cô thấy được, Trác Siêu Việt không kiên quyết cự tuyệt tình cảm của cô như lúc đầu, mấy ngày nay, hắn đã bắt đầu cắn rứt, bắt đầu băn khoăn.

Chỉ tiếc, giữa bọn họ bây giờ không chỉ có Trác Siêu Nhiên, còn có gia thế hắn, cha mẹ hắn. Nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp, cô không muốn nhìn thấy hắn phải đau lòng giữa việc lựa chọn tình yêu và tình thân, cũng không muốn hắn phải trả một cái giá đắt, cho dù là thương hại hay đồng tình.

Bởi vì trả giá càng nhiều, hy vọng sẽ càng lớn...

Cô bình ổn hô hấp, cố chịu đựng nỗi đau, cười hỏi lại: "Anh tức giận? Anh cho rằng em lừa anh? Chẳng lẽ anh đang tự lừa mình dối người sao?"

"..."

"Đừng nói anh thích em, nếu anh thật lòng thích em, vì sao không thể nói ra sự thật với anh trai anh? Vì sao lại khuyên em: "So với tôi, anh ấy thích hợp với em hơn!" rồi đẩy em đến bên cạnh anh ấy? Thực ra, anh căn bản không hề thích em, anh làm cho em tất cả những điều đó, chẳng qua chỉ xuất phát từ lòng thương hại!"

Rõ ràng lời nói của cô làm tổn thương người khác, cô nghĩ hắn sẽ tức giận, thậm chí sẽ xiết nát ngón tay mình, nhưng hắn không, hắn buông lỏng tay ra, "Em thực sự nghĩ như vậy?"

"Em lầm rồi sao? Vì một người phụ nữ bán thân vì tiền, vì một người ngay cả tên anh cũng không biết? Anh thích em cái gì? Còn không phải bởi vì tối hôm đó..."

"Em!" Hắn rốt cuộc bị cô làm tức giận đến không nhịn được, dùng miệng ngăn giọng nói của cô lại, hung hắn hôn, cắn tàn khốc, cho đến khi cô không thở nổi, dùng hết sức đẩy hắn, đánh hắn, hắn mới lưu luyến buông cô ra, "Tô Mộc Mộc, em dám nói thêm một chữ thử xem!"

Rất lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, sờ cánh môi sưng đỏ, oán hận đẩy hắn, "Đừng nói anh không phải! Nếu bốn năm trước em không bỏ đi mà vẫn theo anh, anh sớm đã chán ngấy, kết cục của em có khi còn không bằng Chu Tịch..."

"Chu Tịch? Có phải cô ta nói gì với em?"

"Cô ấy không nói gì cả."

Với cá tính của Trác Siêu Việt, cho đến bây giờ hắn chưa một lần giải thích những thứ vô nghĩa, nhưng hôm nay hắn nhẫn lại, cố gắng giải thích cho Tô Mộc Mộc, "Em đừng nghe cô ấy nói lung tung, tôi không hề có chuyện gì với cô ấy, là cô ấy chủ động tình nguyện, tôi..."

"Không hề liên quan đến cô ấy! Là em đã nghĩ thông suốt, không muốn qua lại mập mờ với anh! Cũng không muốn gặp lại anh!"

"Không muốn gặp lại tôi?" Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, khóe môi nhếch lên làm cho trái tim người ta tan chảy, "Được!"

Hắn tiến một bước ép về phía cô, cô lui một bước lùi về phía sau, nụ cười của hắn làm cho cô có dự cảm chẳng lành...

Một tiến một lui đến vách tường, cô không còn đường để lùi bước, hắn ôm lấy cô, đi đến bên giường massage, đặt cô bên trên.

Giường massage ở dưới người cô rung lên, lung lay như sắp đổ, cô kinh hoàng nắm lấy ga giường, "Anh..."

Hắn đừng ở một bên, hai tay giữ chặt lấy tay cô, đem cô ấn ngã xuống giường, "Em ở lại cùng tôi cả đêm, tôi cam đoan sau này sẽ không tìm em!"

"Anh không hối hận chữ?"

Nghe một câu này, ngón tay hắn trên cổ áo cô cứng đờ, khẽ nắm lại thành quyền, nhưng nhanh chóng buông lỏng, cởi cúc áo ...

"Tùy em nghĩ." Không muốn cho hắn nhìn thấy sự giằng co trong mình, Mộc Mộc nhắm mắt lại, một giọt nóng bỏng từ khóe mắt lăn vào tóc. Bọn họ không muốn làm tổn thương nhau, cuối cùng lại làm lẫn nhau đau khổ, bọn họ không muốn vượt qua Lôi Trì, cố gắng tự chế, bao nhiêu lần ghìm cương trước bờ vực, cuối cùng vẫn nhịn không được mà từng bước tiến lên.

Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mặt cô, nhẹ lau.

"Mở to mắt, tôi không thích cưỡng ép một xác chết..." Hắn lạnh lùng ra lệnh, cô mở to mắt.

"Tôi đã dạy em lấy lòng đàn ông như thế nào, em quên rồi sao?"

Cô lắc đầu. Cô không quên, có lời nói và hành động của hắn siêng năng làm mẫu, cô quên sao được?

"Tối hôm nay, chừng nào em làm cho tôi vừa lòng... Chừng đó tôi thả em đi."

Cô cười khổ, sự tàn ác của hắn cô đã sớm nhận qua, thấy nhưng không thể trách.

Chống tay run run ngồi dậy, cô cẩn thận quỳ trước người hắn, môi tìm đến môi hắn, nhẹ nhàng hôn, một dòng điện chạy qua làm cả người cô run lên, vội vàng giữ lấy bờ vai hắn...

Cô đang muốn hôn sâu hơn một chút, hắn quay mặt, tránh đi.

Đã hiểu sự từ chối, cô nhẹ nhàng hôn sau tai hắn, đầu lưỡi chậm rãi di chuyển.

Tay cởi bỏ từng cúc trên áo hắn, cơ thể hắn dần dần hiện ra trước mắt, tay cô bắt đầu len vào vạt áo, nhẹ nhàng cởi ra.

Cơ thể của hắn không hề thay đổi, mỗi cơ bắp vẫn cường tráng như vậy, cô chầm chậm hôn, đầu lưỡi khẽ liếm.

Cho đến khi môi cô dừng ở vai phải hắn, bỗng nhiên phát hiện ra nơi đó có một vết sẹo mờ hình dấu răng, nhìn qua rất giống của phụ nữ lưu lại.

"Là kiệt tác của em." Hắn ôm lấy thắt lưng cô, "Còn nhớ rõ không?"

Tay cô cẩn thận đặt lên vết sẹo kia, tối hôm đó, cô kêu không ra miệng, thống khổ vô cùng, không chịu được đã cắn bờ vai hắn, cô không biết mình dùng sức đến thế nào, càng không nghĩ được sẽ ở trên vai hắn lưu lại vết sẹo.

"Có muốn thử lại một lần không?" Hai tay hắn đi vào vạt áo cô, đầu ngón tay lạnh băng làm người cô run lên, tiếng hít thở khó khăn rơi vào