
ĩnh dưỡng.”
Thái Hậu nhướng mày, “Thật sự là thời buổi rối loạn,
vừa mới biết Tuyết phi sảy thai, làm sao đến cả Lưu phi cũng sảy thai. Hoàng
hậu, như vậy đi, con đi Hòa Dương cung nhìn một cái, ta đi trước xem Tuyết phi,
nha đầu kia là thai nhi đầu tiên, chỉ sợ không biết phải xử lý như thế nào.
Nhìn xem Hoàng Thượng có hay không có thời gian, nếu lo xong chuyện của Lưu
phi, tốt nhất cũng nên đến xem Tuyết phi, cũng phải đối với Tuyết phi nhà người
ta nói lời xin lỗi, đứa nhỏ của Tuyết phi thế nhưng là hắn tự mình tiễn bước .”
“Con dâu nhớ rõ.” Hoàng hậu sắc mặt bình tĩnh, trong
lòng cười lạnh, sợ là Lưu phi không phải thật sự sảy thai, phiền toái này nhưng
là cũng thật lớn. Đang tốt lại đi trêu chọc Mộ Dung Tuyết làm cái gì, không
biết các tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết chỉ tùy tiện chọn một người đi ra cũng đều là
nhân trung long phượng sao?. “Con dâu lập tức đi.”
Cao công công mắt trợn trừng, cái gì, Tuyết phi cũng
sảy thai, là Hoàng Thượng tự mình tiễn bước, chẳng lẽ một cái tát kia của Hoàng
Thượng đem Tuyết phi từ trên bậc thang ngã xuống, làm cho Tuyết phi sảy thai
sao? Chuyện này….chỉ một đêm, mà hai vị phi tử cùng sảy thai.
Đúng lúc này, nhìn thấy người trong phủ Nhị thái tử
vội vàng vào Noãn Ngọc các, dẫn một cái nha đầu hình như là nữ tử rời đi.
Thái Hậu đi vào Noãn Ngọc các, quay đầu hỏi: “Như thế
nào người trong phủ Cường nhi lại đến nơi này? Nhuệ nhi, nha đầu kia dường như
chính là con chọn lựa ban cho Lệ phi Tiểu Ngũ đi, nhìn kĩ, thật đúng là một cô
nương mi thanh mục tú, làm cho người ta thích .”
“Đúng vậy.” Tư Mã Nhuệ cười, nói, “Nghe nói mu bàn tay
của Hồng Ngọc chính là bị nàng hoa thương , không hiểu được có phải hay không
Hồng Ngọc không cẩn thận làm cho miệng vết thương dính chút gì vậy, thế nhưng
đau càng ngày càng lợi hại, Lệ phi là niệm tình hai người nhận thức, làm cho
Tiểu Ngũ mang theo dược đi giúp Hồng Ngọc đổi thuốc. Cái khác không dám nói,
dược của Ô Mông quốc kia thật đúng là Đại Hưng vương triều chúng ta không thể
so với .”
Thái Hậu gật gật đầu, rảo bước tiến đến Tuyết uyển.
Mộ Dung Tuyết nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt,
không có chút máu, tuy rằng Lệ phi đã giúp nàng ngừng hạ thân đổ máu, nhưng
nàng mảnh mai như thế, nhân thai nhi đầu tiên bị mất, bị Hoàng Thượng trách
đánh, trong lòng ủy khuất, lại bắt đầu sinh lòng muốn chết, một giọt nước cũng
không uống, cho nên hiện tại biến thành bộ dáng này.
Thái Hậu khe khẽ thở dài, ở hoàng cung này thật sự là
không lúc nào không xảy ra chuyện, hoàng cung một nhóm tần phi, vậy không phải
“người đắp chăn bông kẻ lạnh lùng” sao? (câu này khó dịch, mượn tạm của Hồ Xuân
Hương vậy, hjhj) Có thể được Hoàng Thượng sủng hạnh đã là không dễ dàng, có thể
mang long thai cũng lại càng không dễ dàng, nhưng mất đi đứa con trong bụng
cũng không phải là chỉ có một người nàng Mộ Dung Tuyết, nói đến khó chịu, trong
hoàng cung này nữ nhân muốn giữ gìn đứa nhỏ của chính mình đều phải hao tổn tâm
cơ, bởi vì, chỉ cần có đứa nhỏ của Hoàng Thượng, nhất là con trai, tự nhiên là
mẫu bằng tử quý, Lưu phi bây giờ không phải là ví dụ rõ ràng sao. Cũng bởi vậy,
cho nên người nào mang long thai ở trong cung lại là cái đinh trong mắt, cái
gai trong thịt của nhóm tần phi, mỗi người đều hận không thể lập tức nhổ đi.
“Nay cảm thấy ra sao?” Thái Hậu tận lực hòa hoãn ngữ
khí, chậm rãi hỏi.
Mộ Dung Tuyết hơi hơi mở to mắt, vẻ mặt bi thương,
thanh âm nói chuyện cũng là suy yếu, nếu không cẩn thận nghe, căn bản nghe
không rõ nàng đang nói cái gì. “Dạ, so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều .”
Thái Hậu gật gật đầu, trong lúc nhất thời không biết
nên nói thế là tốt hay không nữa.
Nhuyễn kiệu của Hoàng hậu dừng ở trước cửa Hòa Dương
cung, tiểu thái giám trước cửa thấy là nhuyễn kiệu của Hoàng hậu nương nương,
tự nhiên là không dám chậm trễ, vội vàng khom người chào.
Hoàng hậu cười nhẹ, nói: “Đứng lên đi. Lưu phi ở trong
sao?”
“Vâng, mời Hoàng hậu nương nương vào.” Bọn thái giám,
đầu cũng không dám ngẩng lên, Hoàng hậu nương nương này cũng không thấy hung dữ
như Lưu phi, nhưng là thân phận Hoàng hậu, tự nhiên có thêm một phần uy nghiêm.
Hoàng hậu cất bước đi vào Hòa Dương cung, thái giám
cao giọng thông báo, nghe thấy bên trong thanh âm của Hoàng Thượng làm cho nàng
đi vào, hoàng hậu thản nhiên vẫn duy trì mỉm cười, lẳng lặng tiêu sái bước vào
nội thất.
Lưu phi nằm nghiêng ở trên giường, trên người đắp một
cái chăn thật dày, mềm, hé ra khuôn mặt, mang theo biểu tình thương tâm khổ sở,
tóc đen xõa ra, đôi mắt ẩn tình, đang nhìn Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ngồi ở
bên giường, thanh âm tức giận an ủi. Nghe thấy thanh âm báo Hoàng hậu vào, có
chút kỳ quái, muộn như thế, Hoàng hậu tới làm cái gì? Hoàng hậu cũng không phải
một người thích ăn dấm chua (ý nói hay ghen), chưa từng đến cung khác tra hỏi
hắn, hôm nay là vì sao? “Hoàng hậu, hôm nay đã trễ thế này, đến chỗ Lưu phi có
việc sao?”
Hoàng hậu đầu tiên là thản nhiên thi lễ, nhìn Lưu phi,
bình thản nói: “Người làm vợ chính là nghe nói Lưu phi muội muội sảy thai