
bề bộn duy trì tư thái bình tĩnh cắt ngang
lời hắn:
- Chuyện hôm đó đừng nhắc
tới nữa…
Mắt Khinh Phong hình như
sáng rực lên:
- Ngươi không đồng ý ư?
“Đồng ý cái gì?”
Khinh Phong thoáng cái dễ chịu hẳn, thở phào
“Không đồng ý là tốt rồi.”
“Không đồng ý cái gì?”
Khinh Phong sửng sốt, mặt trầm xuống:
“Ngươi có ý gì?”
Mục Tiểu Văn đang lâm trong tình trạng buồn bực, chẳng
muốn nói chuyện với hắn nữa. Nàng xoay người lại đóng cửa phòng, bỏ mặc Khinh
Phong đứng ngoài cửa. Khinh Phong sợ run hồi lâu, tức giận rồi lại không biết
làm thể nào để điều khiển, sắp xếp sự tức giận này. Đứng nhìn cánh cửa đóng kín
hồi lâu, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Khí trời qua một đêm chuyển lạnh, bị gió thổi qua, Mục
Tiểu Văn tựa hồ thanh tỉnh đôi chút. Ngồi trong khu vườn nhỏ, nàng xuất thần
suy tư.
Dực nhi bưng nước trà và mấy món điểm tâm ngọt lên đặt
ở bàn đá rồi ngồi xuống đối diện với Mục
Tiểu Văn. Lâu sau Mục Tiểu Văn mới ý thức được sự ó mặt của nàng, đưa tay sờ sờ
mặt mình:
“Làm sao vậy? Trên mặt ta có gì hả?”
Lần này Dực nhi có chút đăm chiêu:
“Tiểu thư, người nên ngẫm nghĩ lại xem sau này nên quyết định thế nào cho đúng.”
“Cái gì mà quyết định?”
“Tiểu thư tuổi cũng không còn nhỏ, nếu như không có
chuyện này với hoàng thượng, qua mấy ngày nữa lão gia và phu nhân cũng sẽ giúp
tiểu thư tìm một mối nào đó. Tiểu thư không nghĩ tới chuyện đó nhưng lão gia và
phu nhân vẫn luôn tính toán. Phương công tử vốn là người rất rốt, chỉ tiếc
Thạch Diêu vì ngài ấy mà sinh hạ hài tử, lại làm nhiều chuyện không phải với
tiểu thư. Lão gia và phu nhân mặc dù rất ưng ý với Phương công tử nhưng tuyệt
đối không đem tiểu thư gả vào Phương phủ. Hơn nữa, Phương công tử từ bỏ nhà
mang tiểu thư bỏ trốn cũng khiến cho Phương phủ có thành kiến với tiểu thư...
“Dực nhi?” - Mục Tiểu Văn kinh ngạc. Sao đột nhiên lại
nói tới những điều này
Nhưng Dực nhi lại khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
“Tiểu thư bị chuyện của Phương công tử làm rối loạn
tinh thần cho nên không đề phòng những biến hóa xung quanh, ngay cả việc hoàng
thượng đi vào cũng không chuẩn bị được tâm lý. Lão gia và phu hân mặc dù nhớ kỹ
chuyện trước kia nhưng dần dần bị hoàng thượng làm cho cảm động, bằng không sao
đáp ứng hoàng thượng đi du sơn ngoạn thủy chứ?”
Lúc này Mục Tiểu Văn mới hiểu ra:
“Thì ra cha mẹ...”
“Đúng vậy. Tiểu thư không biết, hoàng thượng làm rất
nhiều chuyện mới làm cho lão gia và phu nhân thay đổi suy nghĩ.”
“Thật sao?”
Tâm trạng Mục Tiểu Văn mờ mịt, không hiểu được rõ
ràng. Có thể làm cho cha mẹ có cảm tình với hắn, nhất định hắn đã cố gắng không
ít. Nhớ tới những lời yêu thương trước kia hắn nói, trong lòng dâng lên một tư
vị vừa ngọt vừa chua xót kỳ lạ. Kỳ thực, nói không thương hắn là nói dối, là
chuyện lạ. Hắn là hoàng đế, một người lớn lên xinh đẹp lại chung tình thì bất
luận kẻ nào cũng sẽ thích hắn.
Khoan đã, hắn chung tình chỗ nào chứ?
Mục Tiểu Văn cau mày:
“Hắn tam thê tứ thiếp, có Nguyệt Cơ và Thạch Lan, ta
không muốn tranh đoạt hay giao du với người xấu.”
Dực nhi mừng rỡ, nụ cười trở nên ranh mãnh:
“Nếu không có Thạch Lan và Nguyệt Cơ thì tiểu thư sẽ
đồng ý sao?”
“... Ta chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Được được được, tiểu thư nói thuận miệng. Điểm đó
tiểu thư yên tâm, hoàng thượng nói trên đời này chỉ có duy nhất một mình tiểu
thư thôi.”
“Hắn đồng ý một chồng một vợ?!” - Mục Tiểu Văn không
thể không kinh ngạc. Hắn vẫn là người cổ đại nha. Đáy nàng dâng lên một cỗ cảm
giác vi diệu. Nếu vậy hắn sẽ làm sao với Thạch Lan và Nguyệt Cơ?
“Hoàng thượng nói tĩnh quan kỳ biến.”
Mục Tiểu Văn kinh ngạc. Tĩnh quan kỳ biến”
“Tiểu thư.” - Dực nhi cẩn trọng hỏi. - “Bây giờ tiểu
thư trốn tránh hoàng thượng, chẳng lẽ còn ghi hận chuyện xưa sao?”
Mục Tiểu Văn thoáng giật mình, cười nói:
“Sao có thể.” - Chuyện trước kia đã qua lâu rồi, nàng
chưa từng đề cập tới chứ đừng nói là ghi hận. Chỉ là, nàng không hiểu vì sao
mình lại trốn tránh. Khi đối mặt với lời thổ lộ của hắn, phản ứng đầu tiên của
nàng chính là muốn chạy trốn. Chẳng lẽ nàng sợ hắn hả?
“Nô tỳ biết tiểu thư vì sao trốn tránh hoàng thượng
rồi!” - Đột nhiên Dực nhi vỗ hai tay, cười.
“Tại sao?”
“Tiểu thư xấu hổ!”
Ách... Mục Tiểu Văn vô lực gục xuống mặt bàn đá.
Chuyện nổi lên trong đầu, không làm sao nhận xuống
được. Một người trước kia không có liên lạc, thân thiết gì đột nhiên oành một
tiếng xuất hiện ngay trước mặt nàng. Ngày hôm sau, nghe người trong cung tới
gọi, nói là Nguyệt Cơ cho mời nàng vào. Nguyệt Cơ trong trí nhớ của Mục Tiểu
Văn là một bóng dáng kinh diễm mơ mơ hồ hồ chứ không có ấn tượng gì nhiều. Nhớ
tới lời Lý Vân Thượng nói “tĩnh quan kỳ biến” (hình như là “im lặng quan
sát chuyện thay đổi”) nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc là muốn làm
gì chứ?
Mục Tiểu Văn không tài nào hiểu được, chính mình bất
tri bất giác nghe theo lời hắn nói. Nếu như nàng thật sự không có tình cảm thì
chỉ cần nói với Nguyệt Cơ, nói nàng không đồng ý với Lý Vân Thượng là được rồi.
Nhưng mà nàng không muốn. Nàng rất tò mò