lại phía sau, ông chưa nói lời nào. Nhưng trên khuôn mặt không dấu nổi sự
kìm nén vài tia bi thống. Ông vẫn coi nữ nhi này như viên minh châu trân quý
của mình nên mới chọn một nơi chốn tốt gả nàng về. Được cưng chiều quá mức nên nàng sinh ra
tính ương bướng không coi ai ra gì. Đều là vì nàng yêu một người không nên yêu.
Ông biết nàng vì yêu mà làm nhiều chuyện sai trái nhưng không thể nổi giận
được.
Ban đầu biết rõ nhị hoàng
tử không thích nhưng ông vẫn bẩm báo với hoàng thượng đem nàng gả vào phủ nhị
hoàng tử. Điều này đã làm cho vị điện hạ phong lưu kia ghê phiền, sau khi nàng
vào phủ lại không biết thấu hiểu tâm tư nhị hoàng tử mà ghen tuông suốt ngày đi
khắp nơi gây phiền toái với các nương nương khác. Lan phi, Lệ phi chính là nạn
nhân của nàng. Lan phi vốn là chi nữ của Tướng quân, Lệ phi vốn là chi nữ của
Nhị Giang tổng đốc. Mặc dù hai vị này địa vị gia thế không bằng nàng nhưng vì
ghen tuông nên quan hệ luôn luôn bất hảo.
Nhưng đây lại là nữ nhi
bảo bối duy nhất của ông từ nhỏ đã luôn kề cận mình, lúc nào cũng líu lô gọi
cha mẹ, nàng như viên minh châu, sao có thể bỏ mặc nàng chịu khổ? Cho nên ông
luôn phải theo sau để thu xếp mọi thứ cho chu toàn êm thấm. Lòng ghen tuông của
nàng càng kết càng lớn nhưng thật ra đã có nhận thức chút chút. Hôm nay, tại lễ
Nguyên tiêu nàng lại đòi tự sát, bên ngoài đã náo nhiệt xôn xao bàn tán đều nói
phủ Tể tướng có vị thiên kim thích ghen tuông, chẳng những phủ Tể tướng mà ngay
cả phủ nhị hoàng tử cũng thấy hổ thẹn thay. Danh tiếng của phủ tể tướng đã bị
giảm sút, hôm nay nàng còn mặt mũi nào mà muốn đặt chân vào phủ nhị hoàng tử ?
Mộc tể tướng xoay người
lại nhìn thấy thân thể suy yếu, sắc mặt tái nhợt của Mục Tiểu Văn lại nghĩ tới
lời của Dực nhi nói nàng có điểm kỳ lạ làm như mất đi trí nhớ nên dù tức giận
thế nào cũng không thể mắng được.
Mục Tiểu Văn xem ánh mắt
kia cũng biết được người này hẳn là phụ thân của mình. Mất đi nữ nhi nhất định
bọn họ rất thương tâm nhưng nàng đã quyết định rồi, trong đầu nghĩ tới một cách
xưng hô thích hợp nên lên tiếng:
- Đại thúc, đại nương. Ta
không phải là con gái của các người. Các ngươi nhận lầm người rồi.
- Văn nhi, con không được
hồ ngôn loạn ngữ! – Mộc tể tướng
nghe vậy kinh hãi quát lên.
- Ta không có hồ ngôn
loạn ngữ, ý ta nghĩ đã rất rõ ràng thua đại thúc. – Mục Tiểu Văn mặc dù đoán
trước là vị tể tướng đại nhân này sẽ giật mình nhưng không nghĩ tới ông lại
phản ứng kịch liệt dọa ngược lại nàng. Bất giác trong lòng dâng lên chút hắc
tuyến.
- Nếu ngươi không phải là
nữ nhi của chúng ta vậy thì ngươi là nữ nhi của ai?
- Ta… – Mục Tiểu Văn nói
không nên lời, tuy nàng đã chuẩn bị tư tưởng từ trước là phải một phen gian nan
giải thích nhưng đối diện vấn đề thì nàng không thể không thừa nhận vô kế khả
thi. Có thể nói là mình đến từ một thế giới khác không? Chẳng lẽ nói với bọn họ
rằng, tại một vách núi giữa không trung có một cái động, nếu hai người đi qua
đó sẽ phát hiện thiên hạ đại biến. Trên bầu trời có chim lớn siêu cấp bay, trên
mặt đất có quái vật uống xăng dầu mà chạy ầm ầm, phòng ở phải ngửa cổ xem, mỹ
nữ chỉ mặc hai mảnh vải, người trước mặt đây chỉ là một kẻ giả mạo nữ nhi của
họ chỉ là từ trong thế giới quần ma loạn vũ kia không cẩn thận mà chui tọt vào
cái động và.. giờ có mặt tại đây.. Ai tin?– Dù sao ta cũng không phải là nữ nhi
của các ngươi. Các ngươi xem, thí dụ như nữ nhi của các ngươi vốn là một thiên
kim đại tiểu thư, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông nhưng ta thì cái gì cũng
không biết.
Vương Uyển Ngữ ôm cổ Mục Tiểu Văn, nước mắt tuôn trào:
- Văn nhi, nương biết con
đã chịu đả kích rất lớn cho nên mới bị mất đi trí nhớ. Con yên tâm, cha cùng
nương nhất định sẽ chữa trị tốt cho con.
- Mất trí nhớ? – không
phải đâu, ngay cả lý do cũng đã nghĩ thay cho nàng luôn sao? – Ta… ta không
phải là nữ nhi của các ngươi. Ta gọi là Mục Tiểu Văn, ta.. ta … – Mục Tiểu Văn
thật sự không biết nên nói như thế nào.- Con vốn là Mộc Tiểu Văn, là viên minh
châu của chúng ta, là thiên kim đại tiểu thư duy nhất trong phủ tể tướng. Cha
mẹ chỉ không thể hái sao trên bầu trời kia cho con, bất kỳ thứ gì chỉ cần con rất thích.
Cho nên Văn nhi à, con đừng hù dọa cha mẹ.
Mục Tiểu Văn nhìn tể
tướng phu nhân trước mặt thương tâm rơi lệ có chút không đành lòng. Này tể
tướng phu nhân yêu thương nữ nhi như vậy, thật vất vả mới tìm thấy nàng nhưng
nàng lại nói mất trí nhớ không chịu thừa nhận.. sao không đau cho được? Nàng
đưa tay thay bà lau đi nước mắt.
- Văn nhi, con nhớ ra rồi
sao?
- Không có, căn bản là ta
không có mất trí nhớ nên không có nhớ hay quên điều gì cả.
Nghe vậy, Vương Uyển Ngữ
buồn bã. Mộc tể tướng thở dài một hơi, hỏi:
- Ngươi nói không phải là
con chúng ta vậy tại sao ngươi lại gọi là Mộc Tiểu Văn . Vậy
ngươi nói ngươi đến từ nơi nào?
- Ta gọi là Mục Tiểu Văn
đương nhiên là tên do cha mẹ lấy.Ta … ta cũng không biết ta từ đâu tới đây.
- Văn nhi của ta thật
đáng thương. – Vương Uyển Ngữ ôm Mục Tiểu Văn vào lòng, nghẹn ngào nói.
Mục Tiểu