
h cùng Kha Hân Khởi
trước sau nhảy vào, các đại thần cùng thị vệ khác cũng đi theo chạy vào.
“Xà Vương!”
Lâm Minh Hiên bi phẫn kêu to“Xà Vương, ngài
làm sao vậy? Ngài không thể rời khỏi chúng tôi?”
Nhan
Thán Sinh đi đến xem sét, giận dữ nói:“Không kịp rồi, xà vương bị ánh mặt trời
thẳng chiếu, từ giờ trở đi trong vòng 3 ngày xà vương sẽ dần dần hóa thành tro
bụi.”
“Không......”
Kha Hân Khởi hít sâu một hơi, nước mắt chảy xuống không ngừng, nhịn không được
gục trên giường đau đớn khóc thành tiếng.
Chúng
thần đều sợ hãi thấp la, cúi đầu quỳ xuống, chia
buồn xà vương quy tiên.
Lâm
Minh Hiên thoáng cái xoay người, nhìn ánh mắt ngây dại của Vũ Lâm, “Nói! Có
phải cô hại chết xà vương của chúng ta?”
Vũ Lâm
lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Ta...... Ta không phải cố ý, ta không biết gió
thổi lên rèm cửa sổ, ta quên rằng mình đã đục một cái lỗ, ta...... Chỉ nhớ
rõ ta muốn làm vương hậu của hắn, ta định nói với hắn......”
Lâm
Minh Hiên bi thương đến cực điểm, nói ra lời đều có ý lên án, “Cô biết rõ xà
vương dịu dàng với cô, nhưng cô lại cố ý đánh vỡ cửa sổ để ánh mặt trời chiếu
vào! Tất cả đều là cô sai, mười năm trước hắn đã bị cô hủy thân rắn, hiện tại
ngay cả hình người xà vương cô cũng không buông tha! Tại sao?Tại sao cô có thể
nhẫn tâm như vậy? Rốt cuộc cô có biết xà vương yêu cô cỡ nào không?”
“Ta......
Ta cũng yêu hắn...... Ta thật sự tyêu hắn...... Ta vừa muốn nói cho hắn biết, nhưng ngọn gió đột nhiên thổi đến......” Vũ Lâm
quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm
đầu gối cả người run rẩy không thôi, kích thích mãnh liệt này làm cho cô như
mất hồn.
Lâm
Minh Hiên tiếp tục đưa tay chỉ trích nói:“Cô cũng hiểu được cái gì là yêu? Cô
có tư cách nói yêu sao? Cô là kẻ thù lớn nhất của bộ tộc xà thần chúng tôi, ta
sẽ cô chôn cùng thi thể xà vương!”
“Chôn
cùng?” Vũ Lâm ánh mắt sâu kín bay tới trên người Từ Chấn“Tốt...... xin các
người đấy để ta chết cùng với hắn, hắn vừa mới nói...... Hắn cho dù chết cũng
muốn tới tìm ta...... các người cho ta chết cùng hắn đi......
“Nghe
thấy câu nói đó, Lâm Minh Hiên không khỏi rơi vào sửng sốt, Nhan Thán Sinh thì
mở miệng nói:“Xem ra nàng đã mất đi lý trí, không biết bản thân đang nói gì,
chúng ta để nàng lại cũng vô dụng, hiện tại nàng là một người điên.”
“Buông
tha cô ta dễ vậy sao? Không được!” Lâm Minh Hiên vẫn không cam lòng.
Nhan
Thán Sinh lại nói:“Nàng đến từ nơi nào thì trả nàng lại nơi đó, đưa nàng trở về
xà vương thôn đi! Mọi người cùng lắm cho rằng nàng bị điên, để nàng sống như
vậy đến cuối đời đi!”
Kha Hân
Khởi lúc này ngẩng đầu lên, nói:“Để nàng ta đi đi! Nàng ta không phải người nơi
này, xà vương cũng sẽ không chôn cùng nàng.”
“Không!
Xin các người...... để ta ở lại, ta đã từng hứa với hắn, ta muốn ở lại!” Vũ Lâm
liều mình lắc đầu.
Lâm
Minh Hiên nhìn nhìn Nhan Thán Sinh cùng Kha Hân Khởi, rốt cục cũng đồng ý“Cứ
quyết định vậy đi, để cô ta rời khỏi xà vương quốc.”
“Không!
Ta không đi, ta vĩnh viễn là vương hậu của hắn, ta không đi !” Vũ Lâm lùi bước,
kháng cự nhưng tay vẫn bị Lâm Minh Hiên kéo đi.
Chỉ
thấy trong miệng Nhan Thán Sinh niệm từ ngữ gì đó, chỉ thấy trán hắn xuất hiện
một tia sáng bạc chậm rãi giống như tấm lụa mỏng vây quanh bốn phía Vũ Lâm.
“Ta
không đi! Ta muốn ở bên cạnh hắn! Đừng đối với ta như vậy, để ta chết cùng một
chỗ với hắn!” Vũ Lâm không ngừng la lên nhưng không cách nào ngăn cản pháp lực
lan tràn.
Thoáng
cái trước mắt nàng chỉ còn sương mù, cái gì đều nhìn không thấy, phòng ngủ,
giường lớn, mọi người, còn có Từ Chấn đều biến mất, trước mắt nàng chỉ
còn một mảnh trắng xóa......
………
Ánh
trăng đêm nay thật đẹp.
Thời
điểmVũ Lâm mở mắt ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng ánh trăng màu bạc chiếu vào
thân cây cổ thụ, con sông nhỏ, lẳng lặng chiếu xuống cả đêm tối.
Nàng
ngồi dưới gốc cây đại thụ, bốn phía tựa hồ cảnh sắc quen thuộc, chớp đôi mắt to
thêm vài lần mới phát hiện đây hoa viên nhỏ sau miếu xà vương.
Giờ
phút này đang vào lúc đêm khuya, cho nên sẽ không ai đến lân cận miếu xà vương,
bởi vì thôn dân ở đây rất tôn thờ thần linh không dám tự tiện quấy rầy.
Xà
vương? Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này lòng của nàng vô cùng đau đớn
Sau đó
nàng nhớ lại tất cả cả chuyện xảy ra, từ ngày nàng bị trở thành tế phẩm hiến
cho xà vương, ở trong xà vương quốc nàng gặp liên tiếp gặp nhiều người cùng
chuyện kỳ quái.
Kỳ quái
nhất là xà vương Từ Chấn, hắn đưa cô đến nhiều nơi thần bí, hắn còn làm rất
nhiều chuyện cô không thể hiểu nổi ...... hắn còn nói muốn nàng trở thành vương
hậu của hắn.
Nhưng......
mười năm trước hắn chết trong tay nàng, mười năm sau lại vô tình chết trong tay
nàng, cho nên nàng bị đuổi về nhân gian sẽ không còn được gặp lại hắn, ngay cả phải chết cùng một chỗ cũng không thể.
“Chấn......
Từ Chấn......” Trong miệng nàng nhẹ thở tên này, đầu tiên chỉ cúi đầu lẩm bẩm,
tiếp theo đau lòng gọi, làm sao cũng không gọi lại được khoảng thời gian cùng
chung đụng.
Làm sao
bây giờ? Nàng làm sao mới có thể trở về xà vương quốc? Không ai có thể giúp
nàng, mọi người đề