Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 8.5.00/10/385 lượt.

phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Theo bản năng, tôi nhận ra mình đã chọc vào lửa, vừa định buông tay ra, anh

ta đã bắt lấy bàn tay không biết an phận của tôi nghiêm túc nói: “Xin

lỗi nhé, cô tìm nhầm người rồi!”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhún vai,

xoay người bước đi vài bước rồi mỉm cười nháy mắt với anh ta: “Cho nên

tôi sẽ không làm hại anh đâu.”

Anh ta vẫn đứng im như cũ nhìn

tôi. Tôi bực mình liền đứng bên cạnh xe của anh ta vẫy tay: “Nhanh lên

nào, đến muộn thì cậu bạn trai nhỏ của tôi sẽ thành bạn trai của một gã

đàn ông mất!”

Lúc ngồi trên xe Khang Tử Huyền, tôi để ý thấy anh

ta bật máy sưởi. Không khí ấm áp phả lên da thịt làm cho tôi cảm thấy vô cùng thoải mái giống như được ngâm mình trong suối nước nóng. Tiếc là,

gã đàn ông ở bên cạnh vẫn lạnh như băng. Tôi lo lắng nhìn những quán bar đỏ đèn bên ngoài xe, không nhịn được hỏi: “Còn bao lâu mới đến nơi?”

“Một tiếng nữa, câu lạc bộ kia ở cạnh núi.” Anh ta trả lời không chút cảm xúc.

Trong lòng tôi thầm nguyền rủa, ngồi cùng một khối băng như thế này suốt một

tiếng đồng hồ thì chẳng khác nào đang phải trải qua giờ học môn Tiếng

Anh vật vã nhất cuộc đời học sinh trung học của tôi, khó chịu vô cùng!

Khang Tử Huyền xem ra cũng không có hứng thú bắt chuyện với tôi. Vốn dĩ tôi

cũng ghét nói chuyện với anh ta nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã đàn ông này

cũng khá thân quen với Đặng Lũng, lúc này nên tìm hiểu qua anh ta, biết

đâu sẽ có phát hiện bất ngờ.

Tôi hắng giọng: “Im lặng thế này nhàm chán quá, chúng ta nói chuyện đi!”

Anh ta vẫn tập trung lái xe mà không nói gì, rõ ràng là muốn mặc kệ tôi.

Tôi bắt đầu điên lên, không kìm chế được mong muốn trả thù, cười hì hì nói

ra một câu đáng buồn nôn: “Tôi hỏi điều này nhé, anh… là bạn trai của

Đặng Lũng sao?”

“Hả?” Một cú phanh gấp, đầu tôi đập mạnh lên cửa kính xe, đau đến mức tôi thấy sao bay đầy trời.

Khang Tử Huyền từ từ dừng xe lại, tôi xoa trán, nhìn anh ta chằm chằm. Không

ngờ anh ta lại có phản ứng dữ dội như vậy, đột nhiên tôi nghĩ không biết có phải mình đã đoán đúng rồi hay không, anh ta cũng là một chàng gay.

Dù sao thì nồi nào úp vung nấy, tôi tự nói với mình như vậy.

Đôi lông mày của Khang Tử Huyền nhíu chặt lại, anh ta nghiêng đầu lườm tôi. Ánh đèn xe mờ mờ chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh ta, khí chất oai

vệ kia nhắc nhở mọi người rằng chủ nhân của nó là một người đàn ông

không thể xem thường. Vẻ mặt kia cho tôi biết anh ta để ý đến điều tôi

vừa nói, vậy thì tôi quyết không dễ dàng bỏ qua cho con người này.

Tôi bắt đầu chủ động công kích: “Thật ra anh không cần phải kích động như

vậy, tôi không kỳ thị mấy người các anh đâu. Đương nhiên HIV có vẻ cũng

không kỳ thị các anh lắm, nghe nói tỷ lệ lây nhiễm cao đấy. Ừ, bình

thường anh nên chú ý một chút, mua nhiều cái đó đó về mà dùng nhé. Đương nhiên kiềm chế một chút thì lúc nào cũng tốt!”

Khang Tử Huyền

không nói gì, hai mắt rực lửa. Sau một hồi tức giận nhìn tôi, anh ta cắn răng nói: “Ba ngày. Tôi chỉ mới quen cô được ba ngày, nhưng cái suy

nghĩ muốn bóp chết cô xuất hiện gần ba trăm lần rồi. Phương Lượng Lượng, cô nhớ kỹ tôi đấy!”

“Đùa một chút không được sao? Chẳng có tí

hài hước nào cả!” Tôi bĩu môi chỉnh lại tư thế ngồi. Lúc này một tia

chớp lóe lên giữa màn đêm, rồi tiếng sấm rền vang, mưa ngày càng nặng

hạt, tiếng “ào ào” vang bên tai không dứt.

Để xóa tan bầu không khí khó xử, tôi vờ xoa xoa hai cánh tay, lo lắng liếc nhìn màn đêm mờ mịt: “Lạnh quá!”

Thật ra là tôi đang tự tìm đường lui cho chính mình.

Một giây sau, Khang Tử Huyền ngồi bên cạnh khẽ cởi áo trên người ra, tôi

trợn mắt vì kinh ngạc. Anh ta ném áo cho tôi rồi lặng lẽ khởi động xe.

Anh ta đột nhiên tốt như vậy làm cho tôi dở khóc dở cười. Tôi do dự liếc

nhìn, thấy anh ta mím môi không vui, nên không đành lòng từ chối ý tốt

của anh ta. Hơn nữa, bây giờ tôi thật sự cần một cái áo khoác dày như

vậy.

Thịnh tình không thể chối từ, tôi thoải mái mặc áo vào.

Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, trên đường chỉ có vài chiếc xe đi lại khiến đêm mùa xuân có chút trống trải hoang vắng.

Lặng yên ngắm nhìn khung cảnh tối đen bên ngoài, tôi bỗng nhớ tới đôi mắt

đen ẩn chứa tình yêu say sắm mà đau đớn của Phó Thần. Rõ ràng anh ta đã

từng thuộc về một mình tôi, vậy mà tôi lại cố ý để anh ta vuột mất. Sống mũi cay cay, lại thêm cảnh đêm trôi qua như con thoi ngoài cửa sổ khiến tôi càng lặng im.

Đúng lúc tôi cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu thì Khang Tử Huyền ngồi bên cạnh bất ngờ mở lời: “Chúng tôi là bạn học đại

học, quen nhau nhiều năm rồi.”

“À!” Vội vã xua cơn buồn ngủ, lỗ tai tôi dựng thẳng lên để nghe xem anh ta sẽ nói gì.

“Với hiểu biết của tôi về cậu ta, bạn trai… của cô” – Anh ta nhấn mạnh hai

chữ “bạn trai” – “… rất an toàn. Martin là một người đàng hoàng, mặc dù

cảm giác cậu ta tạo ra cho mọi người thì không phải như vậy.”

Tôi bán tín bán nghi: “Anh đã tin tưởng như thế, sao còn đồng ý đưa tôi đi? Có thể thấy là anh cũng không chắc chắn lắm.”

“Về lý thuyết tôi nên từ chối cô.” Anh ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi đầy ngụ ý: “Cũng may tối n


Teya Salat