
thuộc về mùi hương độc hữu của cô, nó thật sâu huyễn hoặc hắn, kích thích giác quan của hắn, khiến cho ý thức của hắn bất tri bất giác phiêu đãng , suy nghĩ không kiềm hãm được trở lại lửa nóng triền miên đêm hôm đó, cô tựa như cổ độc một dạng, làm cho hắn không cách nào kháng cự muốn cô lần nữa. . . . . .
Lắc đầu một cái, Tân Tránh dùng sức quăng đi một khắc tâm đãng thần trì đó, hắn là không phải hồ đồ, người phụ nữ này hại hắn thảm, hắn thế nhưng còn có tâm tình nghĩ những chuyện ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ kia!
"Có chuyện gì nhanh nói, tôi còn có việc bận rộn." Ác thanh ác khí mà nói.
Nhìn hắn, Đường Khúc Dĩnh thành khẩn nói: "Tôi hiểu biết rõ anh rất không nguyện ý lấy tôi, chỉ là xin anh tin tưởng tôi, sự tồn tại của tôi tuyệt sẽ không thay đổi cuộc sống vốn có của anh."
Lạnh lùng cười một tiếng, Tân Tránh ngạo mạn nói: "Cô không cần phải nói phải dễ nghe như vậy, mặc dù cô không xứng với tôi, nhưng cô có thể yên tâm, tôi sẽ không đào hôn, tôi sẽ theo ý của mẹ tôi cưới cô."
"Cám ơn." Mặc dù lời của hắn đả thương người cực kỳ, nhưng là cô thật lòng cảm tạ hắn, cô biết, hắn có thể kiên trì không cưới cô, cô cũng rõ ràng, nếu như lần này không có đạt tới mục đích, Tân Khải Xương là không sẽ bỏ qua, cùng lần này nhiều lần chịu đủ lương tâm trách móc nặng nề, chẳng bằng dứt khoát một chút luôn là khá hơn một chút.
"Cô không cần cảm tạ được quá sớm, tôi là sẽ lấy cô, chỉ là cô nhất định sẽ hối hận."
Buồn bã cười, Đường Khúc Dĩnh nhẹ nhàng nói: "Không có gì hay hối hận."
Hắn nên hận thấu người phụ nữ này, nhưng là tại sao nhìn cô, hắn lại không tìm được cỗ cảm giác chán ghét này, chỉ cảm thấy bị mỗi một cái không hiểu rung động?
Nghĩ muốn kháng cự mờ mịt trong lòng, Tân Tránh đi tới cạnh cửa sổ sát đất, hỏi: "Tôi thật sự không hiểu, cô tại sao muốn gả cho tôi?"
"Anh là người đàn ông rất xuất sắc, phụ nữ muốn gả cho anh cũng không kỳ quái." Tổng giám đốc của "Thịnh hành phục sức", gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, khí chất cao quý ưu nhã, hắn bất kể là điều kiện, hay là bề ngoài, đều là rùa vàng lý tưởng nhất trong mắt phụ nữ.
"Cho nên cô không từ thủ đoạn thiết kế tôi?"
Lẳng lặng, Đường Khúc Dĩnh không phủ nhận cũng không thừa nhận, cô cũng không muốn làm như vậy, cô chỉ là dựa theo kịch bản của Tân Khải Xương mà diễn, đây cũng là bị bất đắc dĩ .
"Cô nói không nói cũng đều không quan trọng, tôi sẽ tìm ra chân tướng."
"Tôi hiểu biết rõ này tất cả đối với anh rất không công bằng, chỉ là một ngày nào đó, tôi sẽ cho anh một người tên là công đạo."
"A…?" Tân Tránh khinh thường lạnh lùng cười một tiếng.
"Hiện tại nói gì với anh đều là dư thừa, chỉ là thời điểm đến, anh tự nhiên sẽ hiểu, cám ơn anh đã nghe tôi nói nhiều như vậy, tôi đi đây." Cung kính khom người, Đường Khúc Dĩnh lướt qua rời đi nhà trọ.
Hồi lâu, Tân Tránh nhưng là không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, hắn là làm sao vậy, vì cái gì mãnh liệt cảm thấy được cô có một bụng ủy khuất? Cô xem là như thế điềm đạm đáng yêu, như thế làm lòng người thương. . . . . . Không, bề ngoài là khéo gạt người, cô nhất định là nghĩ muốn tranh thủ sự đồng tình của hắn, ý đồ dời đi oán hận của hắn đối cô, hắn tuyệt không thể để cho cô được như ý, cô là một phụ nữ tràn đầy tâm cơ, cô tuyệt không đáng thương hại!
Tân Tránh oán hận đối với Đường Khúc Dĩnh mà nói là nhất định, cô sẽ không để ở trong lòng, hôm nay nếu đổi lại là cô, cô cũng không ưa thích bị người ta thiết kế, lại nói cưới lại là một người phụ nữ bình bình phàm phàm, đàn ông có điều kiện tốt như hắn vậy, trong lòng sao có thể chịu phục?
Trên thực tế nhất khiến cô lo lắng chính là mẹ cùng ba, ba đem Tân Khải Xương là kẻ địch, mẹ đối với Tân Khải Xương có tình cảm khó mà quên được, lúc này con gái của bọn họ muốn gả cho con trai của Tân Khải Xương, tâm tình của bọn họ chắc hẳn rắc rối phức tạp, khó có thể tiếp nhận.
Nhưng mà, nên tới vẫn là phải tới, cho dù biết gặp phải chính là một cuộc cuồng phong bạo vũ, cô vẫn không thể không bỏ lại cái trùng kích làm người ta trở tay không kịp này.
"Con nói cái gì? Con muốn gả cho con trai của Tân Khải Xương?" Còn không có từ sự sỉ nhục tiếp nhận Tân Khải Xương giúp đỡ quên được, liền nghe đến con gái muốn gả cho con trai của người mà ông thống hận nhất, Đường Vệ Hàn giống như là bị người hung hăng đạp một cước, giận không kềm được.
"Ba, hai ngày nữa người của Tân gia sẽ tới cửa cầu hôn. . . . . ."
"Ta không cho phép!" Dùng sức gõ gậy trượng, Đường Vệ Hàn kích động hô, "Ta tuyệt không làm cho con gái của ta gả cho con trai của Tân Khải Xương!" Cái ác bá đó ỷ thế hiếp người, lúc trước giành không được lão bà của ông, hiện tại nghĩ muốn cướp đi con gái của ông, ông sẽ không để cho người này vừa lòng đẹp ý!
"Ba, con muốn gả cho Tân Tránh, con không thể không là gả cho anh ấy." Đường Khúc Dĩnh dịu dàng lại kiên quyết nói.
Trừng lớn cặp mắt, Đường Vệ Hàn một mặt không lượng giải, "Con đang nói cái gì chuyện hoang đường, tên kia là kẻ địch của ta!"
"Ba, người lý tính một chút, chuyện quá khứ đều đã đi qua rồi, lại nói người con muốn gả là Tân Tránh."
"Cha nào con nấ