
ránh, vừa hỏi: "Vân Sâm, anh cảm thấy vợ mới cưới của Tân ca như thế nào? Em muốn nghe lời nói thật."
Nhịn không được cười lên một tiếng, Vân Sâm thành thật nói: "Là một người phụ nữ rất làm cho người mến yêu." Nha đầu này luôn thích ăn dấm, lại thích khiến anh nói lời thật lòng.
"Em cũng là cảm thấy như vậy, nhưng là Tân ca tại sao muốn bộ dáng này đối đãi cô ấy? Đêm tân hôn liền đem cô ấy một người bỏ ở nhà, này thật là quá đáng đi!"
"Tân ca có lẽ có nỗi khổ tâm riêng của anh ấy."
"Bất kể có nỗi khổ tâm gì, làm như vậy chính là không đúng, bằng không anh ấy cũng không cần kết hôn a!"
"Anh hiểu biết rõ em thích bênh vực kẻ yếu, nhưng mà đây là chuyện giữa vợ chồng bọn họ, em không thể nhúng tay vào biết chưa?" Lôi Hạnh Nhi đầu còn không có chuyển, Vân Sâm đã dự liệu tới cô sẽ đánh cái gì tính toán.
Bĩu bĩu môi, Lôi Hạnh Nhi không cho là đúng nói: "Anh không cảm thấy được Đường Khúc Dĩnh rất đáng thương sao?"
"Chúng ta cái gì cũng không biết, không cần sớm như vậy kết luận thị phi."
"Chờ em làm rõ ràng mọi chuyện của bọn họ, nói không chừng bọn họ đã chia ly rồi." Tân ca người này vừa kiêu ngạo lại tự luyến, gặp phải phiền toái hắn luôn luôn tự mình giải quyết, không thích nhờ người khác giúp đỡ.
"Em nghĩ quá nhiều rồi."
"Hi vọng như thế." Khổ nỗi, Lôi Hạnh Nhi cũng không lạc quan như vậy.
"Tốt lắm a..., bất kể có chuyện gì, trước ngủ một giấc rồi lại nói."
Ngáp một cái, Lôi Hạnh Nhi gật đầu nói: "Em thật đúng là có chút mệt mỏi, trước đi ngủ đi! Sáng sớm ngày mai , Tân ca hẳn là đã khôi phục bình thường rồi."
Thấy khắp nơi trong phòng ngủ có dán chữ "Hỉ", vắng vẻ trống không, Đường Khúc Dĩnh nhịn không được thở dài.
Một đêm này, là một đêm dài đằng đẵng cô từng có, cô cơ hồ không có nhắm mắt lại, không biết mình đang đợi cái gì, đang chờ mong cái gì, cô chỉ là không có biện pháp đi vào giấc ngủ, đầu óc chẳng có mục tiêu xoay xoay, nhưng mà điều này cũng khó trách, kết hôn đêm đầu tiên chồng đã không thấy tăm hơi, cho dù ai trong lòng cũng không dễ chịu.
Thật ra thì cô nên thỏa mãn, mặc dù đoạn hôn nhân này có thể duy trì một năm liền kết thúc, nhưng Tân gia cũng không có để cho cô chị cái gì ủy khuất, thuận lợi vui vẻ đem cô lấy vào cửa, để cô làm một cô dâu đạt đến người ao ước người đố kỵ.
Chỉ là, bất kể có bao nhiêu xinh đẹp sáng rỡ nhiều hơn nữa ở tại cô, cô phải đối mặt hiện thực vẫn như cũ tồn tại, cô còn thiếu Tân gia một đứa bé.
Cô vẫn hi vọng đêm hôm đó thật sự mang thai, bởi như vậy, Tân Tránh coi như không để ý tới cô, cô vẫn là có thể hoàn thành hiệp nghị giữa cô và Tân Khải Xương, nhưng là hiện tại cô đã xác định mình không có mang thai, Tân Tránh nếu như quyết định chủ ý làm cô không tồn tại, cô thật sự không biết nên làm thế nào mới phải. Tân Tránh nói cô nhất định sẽ hối hận, không biết ý tứ của hắn có phải hay không tính toán mỗi ngày đều không trở lại?
Nghĩ tới, phòng khách truyền đến hàng loạt tiếng va chạm, Đường Khúc Dĩnh thần kinh một kéo căng, đề cao cảnh giác chính là đi ra phòng ngủ ——
"Tối ngày hôm qua uống cả đêm, buổi sáng rời giường lại uống, anh muốn sớm một chút chết trực tiếp nhảy lầu không phải càng bớt phiền, làm chi ngược đãi dạ dày mình như vậy?" Ngửi Tân Tránh một thân nồng nặc mùi rượu, Lôi Hạnh Nhi nhịn không được càu nhàu. Lão ca thật sự có đủ ngoan độc, tối hôm qua nói cô quá rỗi rảnh, chiếu cố Tân ca liền giao cho cô, sáng sớm hôm nay nhưng lại nói kỹ thuật lái xe của cô khá an ổn, cho nên do cô phụ trách đưa Tân ca về nhà, trời ạ, cô làm sao sẽ xui xẻo như vậy?
"Em thực ầm ĩ!" Liếc Lôi Hạnh Nhi một cái, Tân Tránh say lảo đảo ngã vào trên sô pha.
"Em mau bị anh giày vò chết rồi, em niệm anh vài câu cũng không được sao?" Tựa như người đàn bà chanh chua, Lôi Hạnh Nhi kéo ra giọng rống to.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, Tân Tránh ôn hòa nói: "Dạ, Tiểu Cô Nãi Nãi của tôi, em cao hứng cái gì niệm liền như thế niệm." Nói xong hai mắt nhắm lại, vừa chuẩn bị ngáy o o o.
"Này còn kém không nhiều lắm. . . . . . Chờ một chút, anh không thể ở chỗ này ngủ, sẽ cảm đấy!" Kéo hắn, Lôi Hạnh Nhi liều mạng muốn hắn tại ghế sa lon kéo lên.
"Được rồi, còn a..., em không cần kéo!" Không chịu nổi Lôi Hạnh Nhi tra hô không ngừng, Tân Tránh nhận mệnh để cho cô kéo hắn đứng dậy, nhưng là đứng lên quá mạnh, một cái lảo đảo, ôm cô cùng nhau ngã vào trong ghế sofa, Đường Khúc Dĩnh lúc này vừa lúc lặng lẽ tiến vào phòng khách đi xem xét.
"Ai u!" Kêu lên giống như giết heo một dạng, Lôi Hạnh Nhi cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tân Tránh, đụng phải lực lớn như vậy, đau chết cô!
"Tiểu Cô Nãi Nãi của tôi, em cũng nói nhỏ thôi!" Từ rời đi "Tương viên", cái miệng của cô vừa mở cơ hồ không có ngừng qua, thật sự có đủ phiền!
"Làm chi, sợ người ta nghe được a!" Còn không đều là hắn làm hại, vậy mà còn không biết xấu hổ chỉ trích cô!
Đang chuẩn bị phản bác, lại cảm thấy được có ánh mắt đang nhìn chăm chú hắn, Tân Tránh quay đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Đường Khúc Dĩnh, kia đáy mắt có thể khiến người bận tâm đau khổ, khiến người nhìn trái tim chấn động, thật nghĩ muốn đem lấy cô