
ra được hắn hiển
nhiên không những không để ý mà còn không coi lời lão là đúng, nhưng ông vẫn từ
tốn trả lời, “Ngài sẽ sớm mắc một bệnh nan y, có thể dẫn đến tử vong, phương
pháp duy nhất giải trừ chính là phải cưới người phúc tinh trong số mạng đã
định, từ đó có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, hơn nữa về sau thuận buồm
xuôi gió, thăng tiến công danh.”
Đức Tuyển không thèm ý kiến gì, môi cong lên giễu cợt,
hắn đã sớm đính hôn cùng Uyển Thanh cách cách của Hoàng thân phủ, thì phúc tinh
lần này của hắn hiển nhiên ý là ám chỉ nàng rồi.
“Chiếu theo lời ngươi nói, vậy phúc tinh trong số mạng
của ta là ai?” Hắn phẩy quạt, ra vẻ quan tâm hỏi han, trong ánh mắt lóe lên một
tia lãnh đạm u ám. Chỉ cần lão già này nói sai người đó, hắn lập tức dỡ sạp của
lão đi, đồng thời đánh cho một trận để sau này lão không còn đường lừa gạt, ăn
nói lung tung.
Ông lão kia dường như đã định liệu trước, giơ lên một
ngón tay gầy nheo, chỉ về phía sau lưng hắn, “Ở phía sau ngươi có một tiểu oa
nhi. Đó là phúc tinh định mệnh của ngươi, cũng là người suốt đời sẽ bầu bạn bên
cạnh ngươi. Trừ bỏ nàng, cả đời này nhất định ngươi sẽ không thể lấy người
khác.”
Đức Tuyển cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay đầu lại,
chỉ thấy ở góc đường là một tiểu oa nhi quần áo rách rưới, cả người bẩn thỉu
hôi hám đang ngồi bên cạnh một gã nam tử trung niên xanh xao vàng vọt, có lẽ
đang trong tình trạng bệnh tình nguy kịch, gặm nhấm ổ bánh mì vàng rộm như đã
bị bỏ đói nhiều ngày. Tiểu oa nhi kia nhắm chừng khoảng 7 tuổi, bùn đất bụi bặm
bám đầy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, căn bản không thể nào nhận ra được diện mạo
thật sự của nha đầu này.
Đức Tuyển nheo nheo hai mắt, tiểu oa nhi thoạt nhìn vô
cùng bẩn thỉu lại hôi thối là phúc tinh định mệnh bầu bạn với hắn sao? Hừ, hắn
nộ khí đằng đằng, hung hãn tiến tới trước mặt cô bé, lúc này mới phát hiện đầu
con bé còn bị ghẻ chốc, tóc tai lởm chởm không đồng đều, thoang thoảng từ người
còn bốc lên một mùi hôi thối. Hừ, sự thật sao có thể như vậy chứ. Vị hôn thê
của hắn chính là Uyển Thanh cách cách, xinh đẹp kiều mỵ, nũng nịu động lòng
người chứ không phải tiểu oa nhi thô lỗ vô giáo dục nhìn là muốn mửa này; hắn
bĩu môi chán ghét, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc hỗn loạn,
tâm trạng nổi lửa tức giận, liền vung một chưởng đánh rớt khúc bánh mì trên tay
tiểu cô nương kia.
“A… bánh mì của ta!” Tiểu cô nương kinh hô một
tiếng, cúi người định nhặt lại khúc bánh mì, thình lình lại bị Đức Tuyển giơ
chân đạp lên, nàng cảm thấy đau đớn liền kêu lên, “Cha a, tay của con đau quá!”
Tiểu cô nương cau mày, đáng thương nhìn về phía nam nhân trung niên kia.
Người đàn ông kia ho một trận thật dài, sau đó ngẩng
đầu lên, nhìn thấy một người, thân mặc hoa phục quan lại, liền trở nên hoảng
loạn, đôi mắt ảm đạm vài phần.
Hắn khàn giọng cầu khẩn, “Đại gia, tiểu nha đầu của ta
không hiểu chuyện, đã mạo phạm đến ngươi, ngươi có thể rộng lượng từ bi, tha
cho chúng ta được không?”
Lúc này lời qua tiếng lại huyên náo, thu hút tới thật
nhiều người vây quanh xem chuyện, Đức Tuyển thấy người càng ngày càng đông, hai
mắt sắc bén lướt về phía mọi người, lạnh lùng ra lệnh, “Ta lệnh cho hai cha con
nhà ngươi mau khuất khỏi tầm mắt của ta, đi được càng xa thì càng tốt, nhớ là
đừng để ta gặp phải lần nữa.”
Hán tử trung niên nghe thấy vậy, nhanh chóng gật đầu,
run rẩy đứng dậy, nắm tay tiểu oa nhi mà nói, “Đông Ly, chúng ta mau đi thôi.
Cha sẽ tìm cái khác cho con ăn nha.” Nói xong, hắn kéo tay cô bé, vội vã rời
đi.
Đức Tuyển sắc mặt u ám nhìn thầy tướng số, chống tay
lên bàn cười lạnh đe dọa, “Tiểu oa nhi kia nhìn thế nào cũng giống một tên ăn
xin, ngươi làm sao dám nói nàng là phúc tinh kiếp này của ta hả. Ngươi thật to
gan lớn mật nha, không sợ ta đạp đổ cái sạp nhỏ bé của ngươi sao?”
Ông lão vẫn là vẻ mặt hòa nhã ôn tồn mỉm cười, không
chút hoảng hốt mà bình tĩnh trả lời, “Số mệnh đã định, có muốn tránh cũng tránh
không khỏi, trốn cũng trốn không thoát. Ngươi với nàng là thiên duyên tiền
định, không thể làm trái đâu. Nếu bối lặc gia không tin, mười năm sau, lão hủ ở
chỗ này đợi ngươi, đừng nói là cái sạp nhỏ bé này, đến cả mạng già của ta cũng
có thể hai tay dâng lên cho ngươi.”
Nhìn thấy thần thái của lão vô cùng chắc chắn, Đức
Tuyển trong lòng rùng mình, hắn sẽ không bao giờ cưới một tiểu khất nhi bị bệnh
ghẻ đầu làm thê tử. Hắn tuyệt đối sẽ không để sự tình này phát sinh trong đời
mình.
Suy nghĩ thật kĩ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Tốt
lắm! Hi vọng ngươi khắc ghi những lời nói của mình ngày hôm nay. Mười năm sau,
ta sẽ chờ ở đây để dỡ bỏ sạp của ngươi, đồng thời cũng lấy cái mạng già của
ngươi.”
Ông lão cười cười nhìn đám người bọn hắn rời đi. Khi
bóng dáng ba người bọn họ đã xa khuất tận đầu đường bên kia, thì lão ông đã
hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, chỉ để lại một quầy hàng trống rỗng….
===============
Hai tháng sau –
Trong đại sảnh của Cung hoàng thân phủ, từ sáng sớm đã
ngập tràn không khí ảm đạm, trầm uất, Cung hoàng thân cùng Mẫn phúc t