XtGem Forum catalog
Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322545

Bình chọn: 8.00/10/254 lượt.

ấn ngồi

nhìn nhau đầy lo âu, trên mặt phảng phất nét bối rối về vấn đề gì đó.

“Lão gia, rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Mẫn phúc tấn vô cùng kích động, lên tiếng hỏi.

Cung hoàng thân không biết làm sao chỉ thở dài một

hơi, chân mày nhíu lại, thần sắc nghiêm túc trả lời, “Đức Tuyển bối lặc nhiễm

phải quái bệnh, chỉ sợ là vô lực xoay chuyển, ngay cả các ngự y trong cung cũng

đều khoanh tay bó gối, việc này đã làm cho Hoàng thượng trong lòng đau đớn thương

tiếc, bất đắc dĩ mới dùng tới hạ sách xung hỷ này, có lẽ đó là biện pháp duy

nhất. Nàng nói chúng ta có thể không tuân lệnh được sao?”

Hai hàng lông mày kẻ đen của Mẫn phúc tấn cau lại,

hoảng sợ mãnh liệt lắc đầu, “Ta mặc kệ, Uyển Thanh của chúng ta chỉ mới 11

tuổi, lại gả con nó cho một kẻ đang yếu bệnh, không thuốc nào cứu chữa thế kia,

liệu có bề gì phải suốt đời đơn độc thủ tiết, chàng nhẫn tâm thấy con trẻ vậy

sao?”

Cung thân vương nhìn thê tử ưu sầu, chỉ đành nói, “Ai

bảo từ nhỏ Uyển Thanh của chúng ta đã đính ước với Đức Tuyển bối lặc, chuyện

xung hỷ này làm sao từ chối được đây?”

Thấy thê tử vẻ mặt vẫn lo âu không nói, ông thở dài

rồi tiếp lời, “Ta cũng không cam lòng cho Uyển Thanh thủ tiết làm quả phụ cả

đời, chỉ là Đức Tuyển bối lặc này là Đa La Duệ vương phủ bối lặc, tuy tuổi còn

nhỏ nhưng văn võ song toàn, tài giỏi mưu trí, lại được Hoàng thượng vô cùng

sủng ái, chỉ e là cho dù còn một tia hi vọng Đa La Duệ vương phủ và Hoàng

thượng sẽ không buông tay từ bỏ! Huống hồ nàng cũng biết rõ, hoàng mệnh

không thể trái mà.”

Mẫn phúc tấn làm sao không biết tính nghiêm trọng của

chuyện này chứ, chỉ là nàng vẫn không đành lòng. Nàng chỉ có một mình Uyển

Thanh là nữ nhi, làm sao nhẫn tâm để con gái cả đời phải chịu cô đơn tịch mịch.

Cứ nghĩ đến điều này là hai mắt nàng lại đẫm lệ, buồn rầu nhìn Cung thân vương,

“Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?” Nàng nghẹn ngào, vẫn không từ bỏ mà hỏi

tiếp.

Cung hoàng thân suy nghĩ một lát, khàn giọng âm trầm,

“Trừ khi…. Trừ khi chúng ta có thể tìm được một người thay thế, hơn nữa thân

phận và địa vị cũng không khác xa là mấy, đây có lẽ là nhượng bộ duy nhất của

Hoàng thượng. Hẳn ngài cũng không nguyện thấy nữ nhi của chúng ta phải lãnh

nhận nỗi khổ thủ tiết, mọi việc phải nghe theo thiên mệnh, nếu không thì Hoàng thượng

làm sao bằng lòng để chuyện này xảy ra.”

Mẫn phúc tấn nghe vậy, xoay người, lập tức ngừng khóc,

lo lắng hỏi dồn dập, “A… hay là chúng ta mau chóng đi tìm đi nha. Ngày mốt là

Đa La Duệ vương phủ đã tới đón dâu rồi.”

Cung hoàng thân cười khổ nói, “Trong khoảng thời gian

ngắn như vậy, đi đâu tìm ra một nữ tử đầy đủ điều kiện như thế chứ. Nếu là

người có thân phận địa vị, thì làm sao chấp nhận làm vật hi sinh.”

Mẫn phúc tấn giật mình, thất thần trong chốc lát, sau

đó liền ai oán khóc vang, “Uyển Thanh, số của con thật quá khổ đi a…”

Đang lúc Cung hoàng thân và Mẫn phúc tấn vô cùng đau

khổ không tìm được kế sách nào, vẻ mặt vô cùng lo lắng, thì một gã gia phó* vội

vàng tiến vào đại sảnh miệng hét lớn cấp báo, “Vương gia không tốt. Có chuyện

không tốt rồi.” (* gia phó: người hầu trong nhà)

“Có chuyện quan trọng gì mà hét lớn như thế hả?” Cung

thân vương bực dọc la mắng.

Gia phó vội quỳ xuống hành lễ, kính cẩn thưa bẩm,

“Ngoài cửa lớn có một tên khất cái tựa độ trung niên yêu cầu được gặp Vương

gia, đã bị thị vệ ra sức ngăn cản lại, sau đó hắn và thị vệ đôi bên xảy ra chút

xung đột, hán tử kia miệng không ngừng nôn ra huyết, vẫn la hét om sòm bảo hắn

là cái gì “Ngọc diện thần y” Khương Tử Khiêm, hôm nay tới đây để ủy thác nhờ vả

Vương gia, thỉnh ngài nể tình mau chóng gặp mặt hắn.”

Cung hoàng thân nghe thấy vậy, cả người bỗng nhiên

rùng mình, hai con ngươi đen bóng lóe lên một tia tức giận, trầm giọng nói,

“Mang bọn họ vào đây.”

Gia phó lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Một lúc sau, thị vệ mang theo một lớn một nhỏ, một gã

nam tử trung niên và một tiểu oa nhi, quần áo rách rưới đi vào đại sảnh.

Hán tử xưng gọi là “Ngọc diện thần y” dáng vẻ gầy gò

yếu ớt, chỉ còn lại chút hơi tàn, vừa nhìn thấy Cung hoàng thân thì khuôn mặt

trắng bệch xanh xao kia thoáng hiện một ý cười an ủi.

“Ngươi…Ngươi rốt cuộc cũng đồng ý gặp ta.” Nam nhân

kia lảo đảo bước về phía trước, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội quý giá

xa xỉ, run rẩy đưa cho Cung vương gia, tiếng nói nghẹn ngào, “Xin ngươi nể tình

xưa của Tương Bình, mà thu nhận nữ hài tử Đông Ly đáng thương này.”

Cung hoàng thân tiếp nhận ngọc bội, thân hình to lớn

rung lên đau xót, “Tương Bình… Muội muội đã xảy ra chuyện gì?” Ngừng lại một

chút, đôi mắt hắn sắc bén nhìn hán tử trung niên, hắn không ngờ được “Ngọc diên

thần y” Khương Tử Khiêm anh tuấn ngày nào lại trở nên tiều tụy như thế.

Hán từ cười thê lương, tự trách bản thân, “Là do ta vô năng, y thuật không thể chữa nổi bệnh của Tương Bình, chỉ có thể giương mắt nhìn nàng chết trước mặt ta.” Kể chuyện tới đây, hắn nắm tay tiểu cô nương bên cạnh, lôi đến trước mặt hoàng thân, thành tâm cầu khẩn, “Đông Ly là ái nữ duy nhất của ta