
lá cao cấp, mở thành quầy rượu, xem như cậu có thêm chỗ giết thời gian."
Lợi dụ không được, Hàn Chấn Thanh chuyển ý.
Hạ Thụ ha hả cười, sửa lời nói:
"Tôi suy nghĩ một chút."
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn một cái đồng hồ đeo tay.
"Sao vậy? Có hẹn?"
Hàn Chấn Thanh hỏi.
"Cậu có tin chuyện vừa thấy đã yêu không?"
Đàm Hạ Thụ hỏi ngược lại lão hữu.
Hàn Chấn Thanh cười quỷ dị.
"Cậu đang yêu?"
Hạ Thụ đốt thuốc, dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng phun ra một vòng khói thuốc.
"Là cô gái hôm qua?"
Hàn Chấn Thanh tròng mắt đen phát sáng.
Đàm Hạ Thụ không thừa nhận, nhưng nụ cười trên mặt rõ rành rành.
"Nhận rồi sao?"
Hàn Chấn Thanh rít thuốc, nhả ra khói.
Đàm Hạ Thụ chẳng qua là hứng thú dạt dào cười.
"Cô ấy đối với cậu ấn tượng thế nào?"
"Rất tốt."
Đàm Hạ Thụ nháy mắt mấy cái.
*****
Thái dương (mặt trời) trên cao, hai cô gái theo con đường đá lên ngọn núi nhỏ.
"Mẹ kiếp, bọn mình tại sao lại phải làm cái trò này?"
Bảo Bảo cầm tấm địa đồ vừa đi vừa mắng:
"Chưa từng thấy tên đàn ông nào nhàm chán như vậy. Tốt nhất đừng để mình gặp phải, mình sẽ đánh chết hắn! Khốn kiếp! Biến thái!"
Còn vẽ bản đồ, hắn là học sinh tiểu học sao? Trẻ con !
Nếu như là học sinh tiểu học chôn đồ ở công viên rồi vẽ bản đồ kho
báu, kia còn có thể cho qua được đi. Nhưng là một người trưởng thành
biết lái xe, đi PUB, còn chơi trò đi tìm bảo vật này, quả thực là ăn no
rửng mỡ, tức chết.
"Anh ta có thể là không tiện đem phim SEX trực tiếp giao cho ba cậu, đành phải vì cậu mà suy nghĩ."
Đinh Tử Nhu rơi ở phía sau Bảo Bảo nhiều cái bậc thang, thở hồng hộc.
"Suy nghĩ cho mình? Cho nên chạy tới này đem đồ chôn dưới mặt đất? Mẹ kiếp, gặp phải người điên."
Đinh Tử Nhu phốc cười to.
"Rất có tâm a, so với để ba cậu biết được không phải tốt hơn?"
"Mình nghĩ tên này chắc chắn bị điên, hắn rõ ràng muốn chơi mình."
Bảo Bảo vò nát tấm địa đồ, càng xem càng hỏa.
"Còn viết tên của mình nữa, mình muốn không đến lấy cũng không được, cái gì tâm? Gặp quỷ."
Rốt cục cũng leo lên eo núi, theo như tấm địa đồ chỉ thị, tìm được
đại thụ, nhìn thấy một đống đá lớn, bên dưới quả nhiên có cảm giác đất
mới bị đào xới.
"Tốt lắm, chính nơi này, đào mau."
Bảo Bảo ném bản đồ, chùi chùi mồ hôi.
"Dùng cái gì đào a?"
Đinh Tử Nhu nhìn trái phải nhìn, nhưng ngay sau đó nhặt được nhánh cây, ngồi cạnh đào.
Bảo Bảo mắt trợn trắng.
"Xin cậu, dùng nhánh cây muốn đào tới khi nào?"
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tử Nhu quắt miệng.
"Hai tay là vạn năng, cậu không biết?"
Bảo Bảo ngồi xổm xuống, tay không bới đất.
Thật thô lỗ!
"Mình không muốn, móng tay của mình sẽ gãy mất."
Đinh Tử Nhu ồn ào, quyết định bàng quan.
"Cậu đào đi, Lão Đại, mình sẽ ủng hộ tinh thần cho cậu."
"Cậu nếu không đào, chờ một chút mình sẽ nhổ sạch móng tay của cậu."
Bảo Bảo ba ba ba hất bùn đất, ngại Bảo Bảo uy hiếp, Đinh Tử Nhu đành
phải gia nhập đội "đào bảo vật", nhưng cô vẫn kiên trì dùng nhánh cây
gẩy gẩy.
"Làm sao lại sâu như vậy? Gặp quỷ, ta thật là xui xẻo!"
Bảo Bảo bên đào bên mắng.
"Có thể là sợ bị người ta trộm đi!"
Đinh Tử Nhu ha ha cười. Tại sao có thể có chuyện như vậy? Quá buồn cười .
"Có rồi!"
Bảo Bảo ném ra chiếc túi, túi còn dùng sợi dây buộc.
"Cậu nói xem, hắn ta có phải hay không rất biến thái? Còn dùng dây buộc lại?"
Wow ha ha ha, Đinh Tử Nhu cười đến trời long đất lở.
"Này tỏ vẻ anh ta rất cẩn thận a."
Trên sợi dây còn buộc vào một cái thẻ, viết tên Hùng Bảo Bảo. Bảo Bảo rút sợi dây, mở túi nhựa ra, bên trong còn bọc vải nhung màu lam.
"Có đủ nhàm chán, biến thái, biến thái, đại biến thái..."
Một tầng lại một tầng vải xanh, Bảo Bảo Vượt càng mở ra càng giận.
"Biến thái trăm năm khó gặp! Thừa thời gian, ăn no rửng mỡ, biến thái!"
A, cô mất đi tính nhẫn nại xé, lại xé.
Đinh Tử Nhu cười đến đau cả bụng.
Rốt cục, bóc ra tầng vải nhung cuối cùng, món đồ hiện ra, hai người ngắm trên mặt đất.
"Cái gì a?"
Đinh Tử Nhu nhặt, là một cái bình màu xanh đậm.
"Đây là cái gì? Phim SEX đâu?"
Bảo Bảo đoạt lấy cái bình, mở nút lọ, lấy ra một đóa hoa hồng, hoa hồng còn quấn theo một tờ giấy.
Bảo Bảo nắm hoa hồng kêu to:
"Wow a! Phim SEX của ta đâu?"
Nhìn chằm chằm hoa hồng, cô tâm trí đã muốn hỏng.
"Trên tờ giấy viết cái gì?"
Đinh Tử Nhu đoạt tờ giấy, lớn tiếng đọc lên ——
"Cưng ơi! "Hùng tiểu thư, hy vọng cô thích sự thú vị này. Tối nay tám giờ, nhà hàng Miracle, tôi đợi ở lầu một A, hy vọng được cùng cô ăn
tối, thuận tiện trả lại đồ vaath của cô. Hạ Thụ". Wow! Thật lãng mạn ~~"
Đinh Tử Nhu nhìn về phía Hùng Bảo Bảo —— sắc mặt của cô một trận xanh một trận trắng, hai tay nắm chặt, lồng ngực kịch liệt phập phồng .
"Ách..."
Lão đại giống như rất tức giận, Đinh Tử Nhu lui về sau một bước.
"Bình... bình tĩnh!"
"Mình giết hắn!"
Bảo Bảo giật lấy tờ giấy, xé tan thành từng mảnh, đem hoa hồng vứt trên mặt đất dùng sức dẫm, tức đến không chịu nổi
*****
Nhà hàng Miracle, xung quanh đông nghịt người nhưng mỗi bàn đều được
những cây cọ khéo léo che khuất, dưới ánh đèn hộp yếu ớt trên trường,
trước bàn có ba người đang ngồi.
Hạ Thụ thanh thản dựa vào lư