Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322283

Bình chọn: 8.5.00/10/228 lượt.

hướng mọi người nói:

"Để ăn mừng bổn quán lần đầu tiên có nữ nhân khiêu chiến lôi đài, các vị, chỉ cần Hùng tiểu thư đánh thắng, để thể hiện phong độ của đàn ông, tối nay bổn quán mời bia khách, miễn phí cung ứng."

Hay! Lại một trận vỗ tay điên cuồng, tâm tình bị nâng lên, người cũng càng tụ càng nhiều. Chủ quán khôn khéo muốn lợi dụng cơ hội làm ăn này, ra ám hiệu người chủ trì trì hoãn thời gian, để càng nhiều khách nhân

nghe ồn ào mà vào trong quán.

Người chủ trì đi qua hỏi Hạ Thụ:

"Đàm tiên sinh tại sao lại muốn cùng nữ nhân khiêu chiến?"

Microphone đưa về phía Đàm Hạ Thụ, ánh mắt anh nhìn Bảo Bảo, hướng về phía Microphone nói:

"Bởi vì, vị Hùng tiểu thư khả ái trước mặt tôi đây, chỉ nguyện ý hẹn hò cùng với người có thể đánh thắng cô ấy."

Hạ Thụ gương mặt anh tuấn cùng tiếng nói tràn đầy từ tính, lập tức

khiến trái tim của những vị khách nữ bên dưới trở thành tù binh của anh, trừ vị kia đang trên đài chờ chuẩn bị đánh người – Hùng Bảo Bảo! Cô hừ

một tiếng, khinh thường lời nói buồn nôn của anh.

"Nga?!"

Người chủ trì ánh mắt sáng lên.

"Này có thể nói, anh là muốn theo đuổi vị tiểu thư này sao?"

Dưới sự cổ vũ của mọi người, người chủ trì hài hước nói:

"Đàm tiên sinh, chẳng lẽ không có dạy anh chiêu tặng hoa hồng sao? Con gái thích nhất là hoa hồng ."

"Có a, bất quá nghe nói cô ấy đem hoa hồng buổi sáng tôi tặng đạp nát."

Đàm Hạ Thụ cười ngắm Bảo Bảo, Bảo Bảo hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc.

Phốc! Đinh Tử Nhu nghe ra cười to, cô chính là chứng nhân.

Đàm Hạ Thụ nhún vai nói:

"Hiển nhiên cô ấy đối với đánh nhau tương đối có hứng thú."

"Nói nhảm thật nhiều, mau đánh đi!"

Bảo Bảo chống hông, không nhịn nổi nữa. Chờ một chút đem hắn đánh tới thành đầu heo, nhìn hắn còn cười được hay không.

"Tốt! Các vị, chúng ta cùng mở to mắt theo dõi."

Người chủ trì trong tiếng hoan hô đi xuống lôi đài, trọng tài ra sân

đứng ở giữa hai người, phất tay thổi còi. Khán giả bên dưới hô hào

"Đánh", Bảo Bảo xông về phía Đàm Hạ Thụ, vung quyền hướng đánh tới, tung về phía khuôn mặt anh tuấn.

"Wow a ~~ "

"CO OL (office lady)!"

Mọi người kinh hô, Đinh Tử Nhu che mắt không đành lòng nhìn.

Không có trúng! Đàm Hạ Thụ thấp người né tránh quả đấm.

Bảo Bảo đuổi theo, tung ra quyền thứ hai, quyền nhanh như gió, lực

đạo hung mãnh, mọi người lại một trận kinh hô. Đinh Tử Nhu bị làm cho sợ đến mãnh liệt niệm A Di Đà Phật.

Tiếp theo, hình ảnh quỷ dị, kinh hãi mọi người.

Đàm Hạ Thụ không có chuyện gì, có việc chính là kẻ đánh người Hùng Bảo Bảo. Cô a một tiếng, bỗng nhiên ngã nhào trên đất.

Di? Làm sao như vậy? Mọi người há hốc mồm, Đàm Hạ Thụ không có xuất

thủ a, Hùng Bảo Bảo làm sao lại té trên mặt đất? Cuộc tranh tài tạm

dừng, Hạ Thụ cùng trọng tài chạy về phía Hùng Bảo Bảo, Đinh Tử Nhu đẩy

đám người ra xông về lôi đài.

"Lão Đại? Làm sao a? Lão Đại?"

Hùng Bảo Bảo gục trên mặt đất vẻ mặt rất thống khổ.

Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, đưa tay muốn đỡ cô.

"Đừng, đừng đụng ta!"

Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, tay phải thử sờ hướng cổ.

Hạ Thụ hiểu ra.

"Trặc cổ?"

"Ngô..."

Cô đã quên làm nóng người. Đáng chết! Cô làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy?

Cuộc tranh tài bị buộc tạm dừng, người chủ trì hướng người xem dưới

lôi đài giải thích nguyên nhân, xuỵt thanh cùng tiếng chửi rủa thất vọng cơ hồ oanh rụng nóc nhà

"Còn nói cho nam giới một bài học?"

"Còn không có đánh gục, Come on!"

Cuộc tranh tài đặc sắc bị bỏ dở, đám đông vốn hăng hái vây xem giờ đây hứng thú rã rời, tản đi phân nửa.

Bảo Bảo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Đương trong tiếng xuỵt, cùng chửi rủa ầm ĩ, Đàm Hạ Thụ tháo găng, ôm lấy Bảo Bảo đứng dậy.

"Mau buông tôi xuống!"

Bảo Bảo cắn răng. Sợ cô không đủ xấu hổ sao? Cô oa oa gọi:

"Không được ôm tôi!"

Cô giãy dụa giãy dụa, Nhưng anh vẫn ôm không tha.

Cô trợn mắt cảnh cáo:

"Tôi nói thả tôi xuống."

"Nếu không? Đánh tôi sao?"

Anh nhếch miệng, cười đến vô lại.

*****

Đàm Hạ Thụ lái xe đưa Hùng Bảo Bảo cùng Đinh Tử Nhu về nhà, trên

đường về, trong xe, Bảo Bảo ngồi phịch trên ghế ngồi, nghiêng mặt nói

chuyện ——

"Hôm nay là tôi nhất thời sơ sót, nếu không anh đã sớm té trên mặt đất rên rỉ."

Cổ cứng ngắc, cô không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế hướng mặt về phía cửa sổ, cùng Đàm Hạ Thụ bên trái sặc thanh.

"Đúng, đúng, đúng."

Đàm Hạ Thụ rất tốt nhịn tùy cô phát tiết tâm tình. Cô đã rất xấu hổ, anh không đành lòng lại bỏ đá xuống giếng.

"Tôi bình thường tuyệt sẽ không phạm loại sai lầm này, nếu không phải vội vã đánh anh, tôi sẽ không quên làm nóng người."

"Đúng, là lỗi của tôi."

Hạ Thụ ngoài miệng nói xin lỗi, trong mắt tràn đầy nụ cười.

"Chờ cổ tôi bình phục, tái đấu một lần."

Bảo Bảo kiên trì muốn lấy lại mặt mũi.

"Không thành vấn đề."

Anh tiếng nói là lạ, giống như là đang cố gắng khắc chế mình không bật cười.

"Anh đang cười tôi?"

Nghe được ra anh khẩu khí có chút khác thường, cô liếc về phía sau.

"Tử Nhu, hắn có phải hay không đang cười?"

"..."

Đinh Tử Nhu cúi đầu không nói.

"Tử Nhu? Đinh Tử Nhu?!"

Bảo Bảo cố hết sức đem trọn thân thể hướng bên phải.

"Cậu làm


The Soda Pop