XtGem Forum catalog
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322573

Bình chọn: 7.5.00/10/257 lượt.

càng ngày càng xa. Mấy cánh chim biển vút bay trong không trung. Sóng triều vỗ vào mạn thuyền, cũng ôn nhu ôn nhu vỗ về đôi nam nữ trên boong thuyền.

Sắc rượu vàng óng, từ trong miệng chai trong suốt chảy xuống, chảy

vào trong chiếc ly thủy tinh chân dài. Năm ngón tay nhỏ dài cầm ly giơ

cao, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.

Anh để xuống chai rượu, cúi người muốn hôn lên môi cô gái đang nằm trên ghế.

"Bảo Bảo... Ai!"

Hận không thể được như ý, đầu gối của cô kịp thời để ở lồng ngực của anh, ngăn cản mưu đồ muốn tời gần của anh.

"Thiếu gia động thủ động cước."

Hùng Bảo Bảo hất mái tóc dài, liếc mắt nhìn anh.

Đàm Hạ Thụ ánh mắt trầm xuống.

"Em không biết, ánh mắt có thể giết người?"

"Có ý gì?"

Bảo Bảo lười biếng ngồi dậy.

Anh định trụ cổ của cô, khẽ nâng gương mặt cô:

"Ý là, ánh mắt em mới vừa nhìn anh, rất gợi cảm... Gợi cảm đến mức có thể giết chết anh."

Tiếp tục tiến công, cúi đầu muốn cướp đoạt đi đôi môi đỏ mọng kia, ách... Đầu ngón tay ngăn trở cái miệng của anh.

"Ngô..."

Thất vọng a!

Cô lạnh lùng nói:

"Khí trời rất nóng, đừng ngồi gần như vậy."

Anh cười, trán cụng lấy trán cô.

"Em cảm thấy nóng là vì bộ đồ lặn trên người em."

Bộ áo lặn bó sát màu đen đem toàn bộ đường cong hoàn mỹ của cô phơi

bày, anh sao có biện pháp giữ khoảng cách đối với bảo bối khả ái này?

Lúc cô ăn mặc khêu gợi như vậy, anh chỉ muốn đem cô kéo đến dưới khoang

thuyền triền miên, đem mớ y phục phiền phức này vứt đi, đem cô theo ở

trên giường, lẻn vào trong cơ thể cô, giải phóng mình trong vận động

khêu gợi (Clair: từ này của tác giả)...

"Đừng cho là em không biết anh đang suy nghĩ gì?"

Cô nhéo lỗ tai anh.

"Anh thừa nhận là anh muốn đánh với em một trận."

"Đánh nhau?"

Cô khiêu mi.

"Ở trên giường... Ngô!"

Bị đá một cái.

Hùng Bảo Bảo cầm lên dụng cụ lặn trên mặt đất.

"Được rồi, em muốn xuống nước, anh biết điều một chút ở trên thuyền đợi."

"Ở trên giường?! Tuân lệnh."

"Trên thuyền, ngu ngốc!"

Anh ha hả cười, cô trừng anh một cái, cầm lấy mặt nạ, đeo bình dưỡng khí lên lưng, mặc xong, chuẩn bị xuống nước.

Anh bắt được cô, cười nói:

"Không thể đi."

"Cái gì?"

"Dựa theo quy định, không có bạn lặn, không thể một mình lặn xuống nước."

"Em có giấy phép, rất an toàn."

"Bất kể em có giấy phép, dựa theo quy định vẫn là phải mang theo bạn lặn xuống biển."

Hùng Bảo Bảo lãnh băng băng nói:

"Vậy anh bắt em không được xuống?!"

Số người có giấy phép lặn quá ít, nếu như mỗi lần lặn đều cần tìm

người tham gia, cô có thể còn chưa tận hưởng được niềm vui khi lặn đã

tức chết!

"Anh theo em xuống biển."

Bảo Bảo cười, hỏi:

"Đàm Hạ Thụ, em không nghe lầm chứ? Lúc ở trại huấn luyện ngựa, em cỡi ngựa, anh làm gì?"

"Ở bên cạnh thưởng thức bạn gái tư thế anh dũng cưỡi ngựa."

Anh không biết cưỡi ngựa, không hciuj lên ngựa ra sân, không thể làm

gì khác hơn là ở bên cạnh thưởng thức cô phóng ngựa dong ruỗi.

"Sau đó, lúc bắn BB anh lại đang làm gì?"

Bảo Bảo cười hỏi.

Ai, anh thật thích bộ dáng mỉm cười của cô, đặc biệt khi người khiến cô cười lại là anh!

"Anh yêu thích hòa bình, không thích ra tiền tuyến, cho nên ở hậu phương cổ vũ em cố lên!"

Bắn BB chia làm hai tổ nhân mã, anh ở bên cạnh xem xét hai quân giao

chiến, trong bụng thầm nghĩ: kia cùng đánh nhau trông thật giống a.

"Cho nên?"

Bảo Bảo khiêu mi cười hỏi:

"Anh bây giờ muốn đi theo em lặn xuống nước? Đừng có nói đùa! Chuyện này so sánh với cỡi ngựa, đánh BB đều khó hơn."

"Anh biết, anh chưa từng nói nó dễ dàng a!"

Hạ Thụ nhún nhún vai.

"Chẳng lẽ anh muốn em dạy cho ngươi lặn xuống nước?"

"Hiện giờ có thể không?"

Hạ Thụ ha hả cười.

"Anh nghĩ em không có tính nhẫn nại này."

"Đúng, em bây giờ chỉ muốn mau mau lặn xuống đáy biển cùng cá chơi đùa."

Cô xoay người đi, anh lần nữa kéo cô.

"Lại thế nào?"

Cô không nhịn được, còn tiếp tục dông dài mặt trời cũng xuống núi mất.

"Chờ anh mười phút."

Anh đi vào khoang thuyền, một lát sau đi ra, trên người mặc y phục lặn.

"Anh?"

Cô ngây ngẩn cả người.

"Anh nói, anh với em xuống biển."

"Cái này phải có giấy phép..."

"Anh có."

Hạ Thụ khom người, từ bao da nhỏ, móc ra giấy chứng nhận, giơ cho cô

nhìn, thuận tiện thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô. Hắc hắc, cuối cùng cũng hòa cô được một quả.

"Làm sao có thể?"

Bảo Bảo nhìn chằm chằm tờ giấy chứng nhận, cấp bậc của anh thế nhưng so với cô còn cao.

"Anh có giấy phép lặn? Anh tại sao không nói? Em cho là —— "

"Em cho rằng anh là một kẻ chỉ biết chạy xe, suốt ngày la cà ở các

câu lạc bộ, là một đại thiếu gia suốt ngày trốn trong phòng điều hòa,

không chịu vận động."

Anh nâng tay cô.

"Emi đoán không sai, chỉ là anh vừa lúc có học qua môn lặn. Đến đây đi, chúng ta cùng hẹn hò dưới đáy biển."

Đeo lên bình dưỡng khí, kéo lưng cô quay về phía biển, ngồi bên thành du thuyền.

Bọn họ mang mặt nạ, ngậm ống dưỡng khí, đeo chân nhái.

Anh vỗ vỗ bả vai cô, không tiếng động hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa?

Cô cười, lắc đầu, cô nhưng lại đánh giá thấp Đàm Hạ Thụ. Cô nhìn lại anh, hướng anh ra dấu OK.

Anh mỉm cười, gật đầu. Đồng thời, bọn họ hít sâu một cá