Old school Swatch Watches
Xuỵt! Đừng Nói Tôi Yêu Thầy!

Xuỵt! Đừng Nói Tôi Yêu Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321892

Bình chọn: 10.00/10/189 lượt.

c, Huống Quyền Thủy cố ý nhận nhiệm vụ đưa “người đẹp” về, mặc cho Vu Phiên Phiên từ chối thế nào cũng không xong.

“Anh à, không có việc gì đâu, em có thể tự mình về.” Vu Phiên Phiên túa mồ hôi lạnh, chỉ sợ chuyện mình và thầy ở chung sẽ bị đàn anh biết.

Tuy rằng quan hệ giữa thầy và cô chỉ là khác trọ và chủ nhà, nhưng cô vẫn cảm thấy không để cho học trưởng biết vẫn tốt hơn.

Đá hòn đá nhỏ trên đường, Huống Quyền Thủy bỗng nhiên không báo trước mà phang một câu: “Nghe nói Đường lão vịt cho một sinh viên nữ thuê phòng, không biết có thật không.”

Tim Vu Phiên Phiên nhảy mạnh một cái, không biết đàn anh nghe tin tức này ở đâu.

“Đàn em, hình như anh chưa từng hỏi qua em ở chỗ nào thì phải?” Đột nhiên anh nghiêng sườn mặt nhìn vào mắt Vu Phiên Phiên, ánh mắt sáng trong như nhìn rõ tất cả.

Lần đầu Đường lão vịt chạm mặt Vu Phiên Phiên trong giờ học, chuyện cười hôm ấy đã được sinh viên trong trường thuật lại cho nhau, lúc ấy anh nghe qua cũng chỉ cười trừ, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt lắm.

Nhưng mà sau này, mỗi lần Vu Phiên Phiên và Đường lão vịt chạm mắt, cô luôn có dáng vẻ căng thẳng bất an, thật khiến cho anh không tránh khỏi nghi ngờ.

Hay là, hai người này thật sự có gì “mờ ám.”

Không ai có thể xác định Đường lão vịt cho nữ sinh viên thuê phòng, nhưng lời đồn vẫn truyền ra; Liệu có phải đàn em của anh chính là nữ sinh viên thuê phòng của Đường lão vịt?

Bởi vì bình thường thầy giáo và học trò vô tình gặp nhau, tình trạng như thế nào cũng không giống như đàn em của anh, như con chuột gặp phải mèo, cũng khó trách anh lại đem chuyện trước mắt ra liên tưởng này nọ.

Nếu thực sự đàn em và Đường lão vịt có “cái gì”, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn! Dù sao hiện tại ngay cả những người đồng tính yêu nhau còn công khai, chỉ là một tình yêu thầy trò nho nhỏ thì có gì đáng ngạc nhiên.

Thầy giáo cũng là người bình thường, chẳng qua công việc mà thầy ấy lựa chọn là giáo viên, Thầy giáo thì cũng là người bình thường, cũng có vui buồn yêu ghét, có tình cảm với người khác cũng không có gì lạ.

“Em?” Kinh hãi mở to mắt, đầu lưỡi Vu Phiên Phiên như thắt lại. “Em, em, em…. Em thuê phòng ở chỗ hơi xa… Ý em là, khoảng cách với trường học hơi xa…” Huống Quyền Thủy cười, làm như không để ý, “Không sao, đàn anh đây không ngại đi cùng em lâu một chút.”

“Không cần, anh à, như vậy, như vậy không tiện…” Trời ạ! Cô nên từ chối đàn anh thế nào mới tốt đây?

“Có cái gì không tiên? Em là đàn em trực tiếp do anh hướng dẫn, đàn anh khóa trên đến chỗ đàn em ở xem xét qua cũng bình thường mà.” Không phải anh muốn tìm hiểu đời tư người khác, nhưng ai cũng có lòng hiếu kỳ, anh muốn chứng minh phỏng đoán của mình có chính xác hay không.

“Không phải, em…” Ôi! Cô sợ nhất gặp phải người cố chấp, rốt cục nên nói thế nào với anh ta?

“Hay là…” cố ý đem âm cuối kéo thật dài, Huống Quyền Thủy bằng bất cứ giá nào cũng muốn truy vấn rõ ràng “Chỗ ở của em chính là nơi Đường lão vịt cho thuê?”

Cảm thấy kinh hãi, Vu Phiên Phiên không chú ý đến bảng hiểu của cửa hàng gần đó, lảo đảo lùi lại làm phát ra thanh âm “loảng xoảng” thật lớn, khiến cho cô đau đến chảy nước mắt, ngòi xổm xuống ven đường ôm đầu, cả nửa ngày cũng không thốt nên lời.

“Thật là! Em cũng lớn như vậy rồi, mà lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ.” Huống Quyền Thủy không thể tin được trừng mắt nhìn cô, tức giận ngồi xổm xuống theo nhìn cái trán của cô, “Em có sao không?”

Rồi đột nhiên có một bóng người trùm lên không gian quanh hai người, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ giới vang lên phía trên đỉnh đầu cả hai. “Không nghĩ tới anh cũng có hứng thú với ngay cả đàn em của mình?”

Huống Quyền Thủy ngẩng đầu liền nhìn thấy, “Khanh Thủy?”

“Đừng có gọi tên thân thiết như vậy.” Ngô Khanh Thủy vừa vặn đi tới gần đó, thật khéo nhìn thấy cảnh tưởng dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm. “Phiên Phiên, em có khỏe không?”

“Chị, chị khóa trên.” Ngẩng đầu nhìn Ngô Khanh Thủy, hốc mắt Vu Phiên Phiên đều đã đỏ lên, “Đau quá nha!”

“Em đang ở đâu? Chị đưa em về.” nhìn nhìn đồng hồ, Ngô Khanh Thủy cũng không cần đi đâu gấp, lập tức quyết định trước tiên đưa đàn em về nhà rồi tính sau.

Trời! Sao lại có thêm một người muốn đưa cô về nhà? “Không…”

“Khanh Thủy, anh là người muốn đưa em ấy về trước, em không cần đi theo anh.” Huống Quyền Thủy cũng không thích, dùng sức kéo Vu Phiên Phiên đi.

Ngô Khanh Thủy nhướn đôi mày thanh tú, không vì tuyên bố của anh ta mà buồn bực, “Em ấy cũng là đàn em của tôi, anh dựa vào cái gì không cho tôi đưa em ấy về?”

Đàn em chịu sự hướng dẫn trực tiếp thì sao? Cô là hội trưởng hội sinh viên của Phiên Phiên, chẳng lẽ hội trưởng lại kém vai vế của anh ta sao?

“Ôi…. Anh, chị, hai người biết nhau à?”

Ố ồ, cô còn định giới thiệu cho hai người quen nhau, không ngờ cả hai đã sớm biết nhau từ trước, hơn nữa thoạt nhìn hình như còn rất thân quen, quả là cô đã tự mình lo nghĩ.

“Biết.”

“Không biết.”

Nhưng mà hiển nhiên hai người ngay cả chuyện có quen biết nhau hay không cũng không đồng nhất, nam nói hai chữ thì nữ phải nói được một chữ làm vốn làm Vu Phiên P