
hất định sẽ có
cảm giác rất an toàn.
Trong chốc lát bên trong có một vị thái giám vẻ mặt già nua đi ra mời nàng
vào. Đi theo vào bên trong điện, Liên Kiều liếc mắt đã thấy Huyết thái tử đứng ở
bên giường, khuôn mặt anh tuấn tối sầm. Kế bên hắn còn có một người mang khăn
che mặt, mặc một bộ cẩm y, dáng người yểu điệu, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển như
rắn nước, phía trên cái khăn che mặt kia lộ ra một đôi mị nhãn khiến người ta
hồn xiêu phách lạc, nhìn vào ánh mắt đó cho dù là thân nữ nhân cũng bị nàng mê
hoặc đến mất tâm thần. Ánh mắt trong suốt như chứa lệ quang, thật chỉ có thể nói
là hạt sương trên hoa, không biết sau khi bỏ cái khăn che mặt kia ra thì khuynh
quốc khuynh thành cỡ nào.
Thấy nàng đến gần, Mục Sa Tu Hạ mới lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết người nằm
trên giường này là ai?”
Liên Kiều thản nhiên đảo mắt liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Hắn tiếp tục nói: “Đây là đương kim thiên tử của Cách Tát quốc, còn không mau
quỳ xuống.”
Aiz, tình cảnh bắt buộc Liên Kiều đành phải quỳ gối hành lễ miệng ân cần thăm
hỏi ma quỷ nằm trên giường có thể sống một vạn năm, rồi lại chúc phúc cho hắn
sống đến một ngàn tuổi, trong lòng lại thầm nói
muốn ta đến hành lễ vấn an?> không nghĩ tới hắn còn nói: “Đây là Mặc đại
thượng phi, còn không mau hành lễ.”
Quỳ lão tử rồi còn muốn quỳ tiểu nhân, nhưng người đang dưới mái hiên nhà
người ta không thể không cúi đầu a.
“Lại đây.” Hắn ra lệnh một tiếng Liên Kiều bất đắc dĩ phải tới gần.
“Hoàng thượng bệnh nặng, ngươi nếu không dùng hết tâm sức trị liệu thì cẩn
thận cái đầu của ngươi.”
Liên Kiều nghe xong lời này liền phát hoả, cái gì mà không dùng hết tâm sức
thì đầu rơi chứ? Hiện tại rốt cuộc ai cầu ai? Nàng lập tức cười lạnh nói: “Thái
tử nói quá lời, dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng người, nếu Thái
tử không tin được ta thì xin thỉnh cao nhân khác, ta chỉ là nữ nhân nhỏ bé yếu
đuối không đủ khả năng nhận tội danh này đâu.
Vốn tưởng rằng Mục Sa Tu Hạ chắc chắn sẽ giận tím mặt, không ngờ hắn lại
không phát hoả mà lạnh lùng nhìn nàng, ngữ khí hoà hoãn một chút: “Nếu ngươi trị
được bệnh cho Hoàng thượng ngươi sẽ được trọng thưởng.”
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cũng mềm mại mở miệng, thanh âm mang theo tiếng
khóc nức nở càng thêm duyên dáng: “Liên cô nương nếu có thể chữa khỏi bệnh cho
Hoàng thượng ta nguyện cả đời vì cô nương bưng trà rót nước, tuỳ cô nương sai
khiến.”
Thiết, nữ nhân này nói chuyện thật giả dối, cho dù nàng trị hết bệnh cho
Hoàng đế thì nàng thật có lá gan dám kêu phi tử của Hoàng đế đến hầu hạ nàng
sao? Lúc đó chắc nàng ngại mệnh mình dài quá a.
Không muốn để bọn họ nói nhảm nhiều, Liên Kiều ngồi xuống lẳng lặng bắt mạch
cho lão Hoàng đế, lại nhìn nhìn cánh tay, đầu gối, chỗ các đốt ngón tay, hỏi:
“Hoàng thượng có phải thường xuyên bị đau ở các đốt ngón tay không?”
“Đúng. Hôm nay đã đau đến không cử động thân thể được, viện thái y đều thúc
thủ vô sách – bó tay không có biện pháp.” Một lão thái giám trả lời.
Liên Kiều gật gật đầu: “Hẳn là viêm khớp mãn tính, nhưng nơi này là sa mạc,
khí hậu khô ráo sao lại mắc chứng bệnh này?”
Không đợi thái giám dáp lời, bên trong lão Hoàng đế lại mở miệng trước: “Trẫm
thời trẻ mang binh đi đánh giặc, từng một đường đánh tới Lương quốc, nơi đó có
một khe núi bốn mùa như xuân, phong cảnh như bức tranh, đặc biệt ẩm thấp, lúc ấy
trẫm đang bị thương, ở lại nơi đó để trị thương mới trở về, nhưng lại bị đau
khớp. Tuổi trẻ thể lực cường tráng nên không chú tâm, đến khi càng ngày càng già
thì càng nặng, vài năm trở lại đây còn không thể bước đi được nữa.”
Thì ra là thế, lão Hoàng đế bị thấp độc** thâm nhập vào các đốt ngón tay từ
thâm căn cố đế nào rồi, nếu lúc ấy có thể dùng đúng phương pháp trị liệu, xử lý
kịp thời thì hoàn toàn có thể trị tận gốc nhưng hiện tại muốn loại bỏ thấp độc
trong cơ thể mà dụng cụ y học tiên tiến hiện đại phụ trợ không có thì không có
khả năng trị rồi.
Đi ra ngoài điện, Liên Kiều đem băn khoăn trong lòng nói cho Mục Sa Tu Hạ
biết.
“Bệnh của Hoàng thượng ta chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn cho ông ấy
nhưng thấp độc đã xâm lấn trong cơ thể nhiều năm, hiện đã xâm nhập vào lục phủ
ngũ tạng rồi. Theo phương thuốc của ta chỉ có thể trị được phần ngọn không trị
phần gốc, thỉnh thái tử điện hạ hiểu cho, ta chỉ là thầy thuốc không phải thần
tiên.”
Mục Sa Tu Hạ gật gật đầu: “Điểm ấy bổn vương biết, ngươi chỉ cần làm tốt bổn
phận của ngươi, mặt khác không cần lo lắng.”
Aiz? Nam nhân lãnh huyết này từ khi nào thì trở nên nói chuyện dễ nghe như
vậy? Lliên Kiều cảm thấy thích ứng có chút khó khăn. Có điều, hắn đã nói nếu trị
không hết nàng cũng không cần lo lắng, vậy thì nàng cũng không cần lo lắng nhiều
như vậy.
Tiểu thái giám ở phía trước dẫn đường, Liên Kiều theo hắn đến y quán của viện
thái y.
Mục Sa Tu Hạ nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa thì thào tự nói: “Chẳng lẽ
trên đời thật sự có người giống nhau vậy sao?”
Bệnh phong thấp của hoàng đế có chút khó giải quyết, Liên Kiều quyết định lấy
thuốc tr