Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326905

Bình chọn: 7.00/10/690 lượt.

t, haiz. Nàng đẩy cửa rồi đi ra ngoài, không

ai ngăn chặn nàng. Nàng giống như cô hồn bước đi thoátã đến nơi của Tô Lạp lúc

nào không hay, nhưng cũng chỉ đứng bên ngoài không dám đi vào.

Đứng một hồi, Liên Kiều cảm thấy như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cho dù gặp

mặt cũng không biết nên nói gì. Xoay người đi lại bị một âm thanh tinh tế mà ôn

nhu gọi lại.

“Liên cô nương, chủ tử gọi người vào.” Cất tiếng gọi nàng là một tiểu cô

nương với gương mặt thanh tú, so với Tô Lạp cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.

“Chủ tử?” Liên Kiều nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy, chủ tử phân phó ta thấy Liên cô nương đến nhất định phải lễ phép”.

Tiểu nha đầu này nói chuyện lanh lợi nhu thuận như vậy làm người ta rất

thích.

Đi theo tiểu cô nương vào bên trong, thấy Tô Lạp ngồi trên mép giường, thần

sách thật bình tĩnh. Liên Kiều đi qua nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nàng.

Tô Lạp ngẩn đầu nhìn nàng thản nhiên cười.

Liên Kiều có chút hoa mắt, phát hiện Tô Lạp đúng thật là một nữ tử xinh

đẹp.

“Mục Sa Tu Hạ, đó là tên của hắn, ngày đó hắn nói cho ta biết.”Tô Lạp thản

nhiên nói, khoé miệng ẩn ẩn hàm chứa nụ cười, “ Hoá ra tên của hắn nghe hay như

vậy.”

Liên Kiều nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tô Lạp, nắm chắt bàn tay nàng, “Hắn đối

đãi với ngươi có tốt không?”

Tô Lạp gật gật đầu, trên mặt một thoáng ửng hồng.

“Hắn nói hai ngày nữa mang ta về kinh, hắn muốn phụ hoàng gặp ta.” Nói ra lời

này trong mắt Tô Lạp hiện rõ khát khao.

Xem ra Tô Lạp không hiểu được ý đồ của hắn, mà không hay biết gì cũng không

phải là việc xấu, chỉ sợ mộng thì một ngày nào đó cũng phải tỉnh.

Hai ngày sau quả nhiên theo như lời Tô Lạp nói, Huyết thái tử phải về kinh.

Trát Nhân Tây, Tô Lạp, Đằng triệt, thậm chí Liên Kiều cũng bị dẫn về. Đi về

thượng kinh đường cũng không xa, hai ngày sau là tới nơi. Vào thành một lúc,

Liên Kiều phát hiện nơi đây rộng lớn vô cùng, thành thị phồn vinh, một chút cũng

không thấy cảnh sa mạc tiêu điều. Một con sông lớn xuyên qua toàn bộ thành thị,

mọi người ở đây gọi nó là Thuỷ Tinh hải, thật ra đây là một trong ba lưu vực

sông lớn nhất ở đây. Ngoài thành còn có mấy nhánh sông vòng quanh tường thành,

hình thành hàng rà thành tự nhiên. Một toà thành nằm giữa sa mạc lớn như một

mảnh ốc đảo, cây cỏ tốt tươi, phong cảnh động lòng người, dân cư phần tập trung

phần đông, phồn vinh hưng thịnh, đây là thủ đô của Cách Tát quốc.

Mục Sa Tu Hạ đem Tô Lạp và Đằng Triệt bố trí ở phủ đệ của mình, không biết vì

sao lại đem Liên Kiều mang vào cung. Đưa nàng cho một nữ quan rồi cứ thế mà vỗ

vỗ mông bỏ chạy.

Liên Kiều bị an bài giúp việc ở Tịnh đình uyển, thường ngày làm công việc dọn

dẹp quét tước vệ sinh, tuy rằng đối với người khác nàng là dị tộc rất đáng khả

nghi, nhưng nàng là do thái tử mang về nên cũng chỉ có thể nói năng thận trọng

hơn, không dám hỏi han gì, như vậy nàng cũng thanh tĩnh được phần nào. Nhưng

nàng đối với tương lai mờ mịt, không biết mình có thể cứ như vậy mà làm cung nữ,

an an ổn ổn sống cuộc đời còn lại đến khi chết thì không chừng có thể trở lại

thế giới cũ. Nghĩ như vậy Liên Kiều cũng không vì mỗi ngày lập lại một cách đơn

điệu mà cảm thấy đơn điệu, ngược lại còn thật sự nghiêm túc vui vẻ mà sống.

Trong cung có vài cung nhân sinh bệnh nhưng không mời được thái y chữa bệnh,

nàng cũng giúp đỡ bọn họ chữa trị, cũng chữa được cho nhiều người mắc bệnh mãn

tính nên mọi người dần dần cũng không hề bài xích nàng nữa, ngược lại lại càng

ngày càng thích nàng, nàng ở trong cung quan hệ với mọi người cũng ngày càng tốt

hơn.

Bỗng một hôm, có hai người mặc áo bào đen, chân mang giày ủng màu nâu chạy

đến tìm nàng. Khi nữ quan quản sự của Tịnh đình uyển đem hai người kia đến trước

mặt nàng, nàng có chút dự cảm nhưng không nghĩ ra là việc gì.

“Thỉnh Liên cô nương theo chúng ta một chuyến”. Một trong hai người nói.

Khoé môi thoáng hiện một nụ cười khổ, thật có thể không đi sao?

Cái gì tới thì trốn cũng không được, Liên Kiều đưa tay ra trước ý bảo họ dẫn

đường.

Rẽ trái rẽ phải một hồi, Liên Kiều đi theo hai người này cũng chừng nửa canh

giờ, thật không nghĩ hoàng cung rộng lớn này so với Tử Cấm Thành có hơn chứ

không kém. Hai chân nàng đã muốn rớt ra rồi, đang muốn mở miệng hỏi bọn họ đã

tới hay chưa thì hai người phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Liên

cô nương thỉnh chờ.” Nói xong liền biến đi nhanh không thấy tăm hơi.

Liên Kiều đứng ở ngoài cửa tò mò nhìn qua nhìn lại, phát hiện đây là một toà

đại điện. Đỉnh điện cao cao, tất cả đều mạ vàng, trong điện có tám cây cột trụ

bằng gỗ lim một người ôm cũng không hết, trên thân cột chạm trỗ phù điêu sống

động, nhìn kỹ thì không phải là phù điêu hình rồng mà là biểu tượng của sa mạc –

Dã Lang, thì ra đây là biểu tượng màCách Tát quốc sùng bái.

Trong điện trống rỗng, ngoài một cái giường bằng gỗ lim lớn khắc hoa mạ vàng

ở ngoài phủ sa trướng thì không có vật gì hết. Bố trí như vậy nhất định là do lo

lắng bị tấn công, không gian to như vậy lại không có chỗ để che giấu muốn tiếp

cận cũng không phải chuyện dễ gì, xem ra người ngủ ở bên trong n


Lamborghini Huracán LP 610-4 t