
ũng được an toàn.
Buông lỏng gánh nặng trong lòng, buổi sáng nàng đi xem bệnh tình của lão
hoàng đế, cho hắn uống thuốc, lại cho giúp hắn thư thư phục phục hoả quán** (**:
giác hơi đó mà =x=) , hầu hạ hắn ngủ xong mới trở lại y quán ăn cơm. Cơm nước
xong lại chạy ra ngoài y quán đem dược liệu ra tập trung phân loại cho tốt xong
rồi lại hướng tới cung điện.
Đi ngang qua phố xá thành đông, Liên Kiều không nén được lại đi tới hướng đám
đông, trên đường cái có bán điểm tâm bánh ngọt, bán đồ cổ sứ, son bột nước, còn
có làm xiếc hát rong, rất náo nhiệt.
Trên đường có vẻ có rất nhiều người quen biết với nàng, từ xa thấy nàng đã
gật đầu thăm hỏi, lễ phép bảo trì khoảng cách nhất định với nàng, không dám tiến
lên quấy nhiễu nàng. Những người này quả thực rất đáng mến.
Đột nhiên Liên Kiều quét ánh mắt qua cửa sổ lầu hai của một tửu lâu liền nhìn
thấy có một bóng người quen thuộc. Nàng không tự chủ được liền đi vào tửu lâu
kia, lặng lẽ tiến lên lầu hai.
“Mạc y đại thẩm, ngươi thật là giàu có a? Mỗi ngày đều đi tiệm ăn, chỉ cho
huynh đệ con đường phát tài đi nha.”
“Cái gì mà đường phát tài, ta có được những đồng tiền nay cũng cực kỳ nguy
hiểm đó nha, ngươi cho là dễ có vậy sao?”
“Gì mà nguy hiểm? Không phải là ngươi đi giết người chứ?”
“Còn thú vị hơn cả giết người. Là diệt tộc, tộc Ngạc Lỗ ngoại trừ Đạt Cách Lỗ
và hai người phụ nữ ra, còn lại những người khác đều chết hết.” Tiếng nói rõ
ràng đã đè thấp xuống nhưng Liên Kiều vẫn nghe thấy được.
“Tiền này?”
“Là ta đem tin tức bán cho một người.”
“hắc hắc hắc…”
Liên Kiều tức giận đến phát run, tay nắm chặt lại đến nỗi các khớp ngón tay
kêu lên răn rắc. Quay người lại, nàng bước ra khỏi tửu lâu, mặt lạnh lùng phân
phó Tiểu Đức tử: “Điều tra nữ nhân trên lầu kia cho ta, ta muốn biết chổ ở của
bà ta, đừng để ả trốn thoát.”
Nguyên lại Ngạc lỗ tộc diệt vong là do bà ta bán tin tức, đem chổ ẩn thân của
Ngạc lỗ tộc nói cho Huyết thái tử, bởi vậy mới nhận được kết cục bi thảm – toàn
bộ chết thảm. Mục Sát Tu Hạ thật đáng giận, việc này liên luỵ tới hai tộc, lợi
ích hai quốc gia, chính trị xung đột, hắn không hề nghĩ tới việc này. Chiến
tranh từ xưa đến nay vồn không hề gián đoạn, chiến tranh tồn tại là tất nhiên,
nhưng bà mụ này thật vô sỉ, vì chút ít tư lợi lại có thể không màng đến trăm
ngàn tính mạng, thử hỏi sao không khiến người ta tức giận. Người như thế chết
một vạn lần cũng không giải được nỗi hận này.
Liên Kiều tự nhận mình vô lực chống lại Mục Sát Tu hạ, nhưng cừu hận của Tô
Lạp và Đằng Triệt không ít cũng nên trút bỏ. Giờ đã có bà mụ này dùng để bái tế
vong hồn người tộc Ngạc Lỗ. Nàng là người có thù tất báo. (Yu: me too =.\=)
Yu: lẽ ra chương này có từ thứ 6 tuần trước rồi nhưng Yu bệnh nên ko beta
nổi, hux hux, mọi ng thông cảm hén
Không biết Tiểu Đức Tử sử dụng biện pháp gì mà ngày hôm sau Mạc Y liền bị
giam vào nhà tù, Tên tiểu tử này thông minh, rất giỏi sát ngôn quan sắc (*Cào:
nghe là hiểu được liền), nàng chỉ nói một câu như vậy hắn liền ngầm hiểu, không
hổ là đã sống trong hoàng cung hỗn loạn ngập tràn hiểm ác này từ nhỏ.
Liên Kiều suy nghĩ xem nên khi nào thì nói chuyện này cho mẹ con Tô Lạp nghe
xem họ có ý tứ gì.Muốn tra tấn tiện n
hân kia hay là cho ả chết thì tuỳ, dù sao đây cũng là cừu hận của họ.
Nhiều ngày qua, bệnh phong thấp của Hoàng đế đã tốt hơn rất nhiều, tâm tình
cũng tốt. Sau lại đột nhiên muốn chuẩn bị đại yến quần thần. Chắc là muốn cho
bọn quan lại biết Hoàng đế hắn thân thể vẫn cường tráng, để tất cả những ý niệm
bát nháo trong đầu họ đều phải thu hồi, ai còn muốn có chút hành động khác người
thì để ý xem chừng đầu mình chuyển nh
Trong ngày tổ chức cung yến, trong cung xuất hiện rất nhiều gương mặt. Aiz,
trong cung lại được nhìn thấy nhiều người như vậy, ngoại trừ Hoàng đế thì thấy
được nam nhân bên ngoài quả thật như là trăm năm kỳ quan khó gặp. Y quán bên
ngoài xem như đã xong, Liên Kiều mệt đến nỗi cả người xụi lơ mà còn phải quay
vào cung. Dọc theo đường đi thấy không ít quan to, quý nhân, phu nhân, thiên
kim, Liên Kiều cũng không quen những người này nhưng bọn họ lại giống như đã
quen biết nàng, nhìn thấy nàng đều gật đầu mỉm cười, khoa trương chút còn đứng
lại khom mình hành lễ.
Liên Kiều cả người suy yếu gật đầu đáp lại.
Trở lại thái y viện, Tiểu Đức tử cùng Y mã nhìn thấy nàng tựa như nhìn thấy
mẹ liền nhào đến.
“Cô nãi nãi của ta ơi, ngài cuối cùng cũng trở lại. Hoàng thượng phái Phú
công công đến đây thúc giục vài lần, ngài nếu không trở về chúng ta thế nào cũng
phải gấp đến độ muốn thắt cổ chết đi.” Tiểu Đức tử khoa trương nói.
“Hoàng thượng tìm ta làm gì chứ? Buổi sáng không phải ta đã xem bệnh qua cho
hắn rồi sao? Chẳng lẽ lại phát bệnh?” Liên Kiều không cho là đúng, quay qua nằm
lên trường kỉ chuẩn bị ngủ một chút, Y mã một phen che miệng nàng lại.
“Cô nãi nãi của ta ơi không được nói như vậy, ngài cẩn thận mồm miệng kẻo tai
vách mạch rừng.” Tiểu cung nữ khẩn trương nhìn xung quanh, Liên Kiều cười nhạt,
lại bị Y mã kéo đứng lên, gắt gao kéo nàng lên l