
, những ngày hè rực rỡ đã kết thúc. Trong bốn mươi ngày ngắn ngủi, Mạc Ngôn Hy đã mập ra hơn mười cân.
- Đều nhờ công của Mễ Bối cả.
Bà Mạc cười tít mắt nhìn Mễ Bối.
Khai giảng.
Tháng chín. Bầu không khí nóng ẩm bao trùm khắp thành phố. Những con
ve muộn vẫn kêu râm ran trên ngọn cây, như đang tiếc nuối mùa hè, tiếng
kêu thê lương, trầm đục.Thỉnh thoảng lại có một trận mưa nhỏ, tuy không
làm vơi bớt đi cái nóng, nhưng không khí cũng tươi mát thêm phần nào.
Mạc Ngôn Hy vẫn nằm bò ra bàn ngủ gật, Mễ Bối ngồi bên cạnh,chăm chú
nhìn bầu trời mây đen vần vũ bên ngoài, chỉ sợ trời đổ mưa lớn. Những
sinh viên khác người thì ngủ, người thì giả bộ nghe giảng.
Gần đây những hành động ngang ngược quái đản của Mạc Ngôn Hy đã bớt
đi không ít, cũng đã có người lựa thời cơ nói đùa với anh ta mấy câu vô
thưởng vô phạt.
Ví dụ như: Anh Hy, bao giờ mới được uống rượu mừng của anh đây?
Hoặc như là: Anh Hy, sau này có ai ăn hiếp chị dâu, anh em sẽ lập tức đến xin hắn tí tiết!
Vân vân và vân vân?
Mới đầu, Mạc Ngôn Hy cũng cảm thấy không tự nhiên, giải thích mấy câu:
- Đừng nói bậy, đó là em gái tao đấy!
Nhưng liệu có ai tin anh ta chứ.
Mễ Bối vừa nghe thấy hai chữ ?ochị dâu?, mặt đã đỏ bừng như quả cà
chua chín. Nhìn thấy bọn họ cung kính với mình, nghe họ xì xầm với nhau: ?oĐừng đụng đến cô ta, người của Mạc Ngôn Hy đấy!?, cô cảm thấy rất
ngượng nghịu.
Nhưng nghe nhiều rồi cũng cảm thấy quen. Mọi người rất tự nhiên ghép cô và Mạc Ngôn Hy thành một đôi.
Mạc Ngôn Hy cũng không nói gì, còn cô thì câm, làm sao giải thích cho được?
Mễ Bối liếc trộm Mạc Ngôn Hy đang say ngủ, điệu bộ lúc ngủ của anh
chàng này quả thật rất đáng yêu, hai hàng lông mày thi thoảng lại khẽ
cau lại, lông mi vừa cong vừa dài che hết cả mắt,được một lúc lại khẽ
động đậy. Cặp môi hồng mà rất có phong cách lúc này khẽ mở ra rồi lại
khép lại.
Mễ Bối đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi bà Mạc tỏ vẻ bí mật kéo cô vào một góc, dò hỏi hôm ấy cô và Mạc Ngôn Hy có xảy ra chuyện gì không? mặt cô chợt đỏ bừng lên.
- Mễ Bối, con có yêu Hy Hy không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu.
-Ý mẹ nói là? tình cảm giữa nam và nữ?
Bà Mạc nghĩ Mễ Bối hiểu lầm, bèn gượng gạo hỏi lại lần nữa. Mễ Bối
xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất. Bà Mạc ôm lấy vai Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
-Mẹ cảm thấy con trai mẹ yêu con đấy, nếu mẹ bảo hai đứa kết hôn, con có đồng ý không?
Mễ Bối kinh hãi mở tròn mắt đẹp, trong đầu không ngừng hỏi tại sao.
Nhà họ Mạc làm chủ một tập đoàn tài chính lớn, Mạc Ngôn Hy lại là con
trai duy nhất, sau này nhất định sẽ kế thừa sản nghiệp. Một người ưu tú
như vậy, tại sao bà Mạc cần phải vội vã tìm kiếm con dâu? Hơn nữa, cô
lại còn là một người tật nguyền nữa.
- Mễ bối, trong lòng con chắc đang rất băn khoăn phải không? Có rất
nhiều chuyện mẹ không nên giấu con. Thực ra, thì năm mười lăm tuổi Hy Hy đã mắc phải một chứng bệnh, khiến nó lúc nào cũng ủ rũ không vui. Trước đây, nó là một đứa trẻ rất nghe lời, học ở trên lớp và học đàn đều rất
xuất sắc, nhưng từ sau khi biết mình bị bệnh, nó đã thay đổi hoàn toàn.
Trở thành một người không nói đạo lý, thường hay đánh người, tính tình
nóng nảy. Người làm mẹ như mẹ đây hiểu rất rõ, con trai mẹ đang ngụy
trang, thực ra nó là một chàng trai tốt, nó yêu con, bởi vì chỉ khi có
con, mẹ mới được nhìn thấy lại đứa con trai ngoan ngoãn thuở trước của
mình. Vì vậy, nhất định con có thể mang đến hạnh phúc cho Hy Hy? Con
nhất định không được rời xa nó? Mẹ cầu xin con?
Bà Mạc nói tới đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào.
- Nếu con nói yêu anh ấy, anh ấy sẽ vui chứ?
Mễ Bối dùng tay hỏi.
- Vui chứ! Nhất định rồi!
?
Mễ Bối vẫn ngẩn người ra nhìn Mạc Ngôn Hy, chàng trai trông có vẻ rất khoẻ mạnh kia liệu có bệnh gì chứ? Hơn nữa có bệnh thì đi bệnh viện
chữa trị không được ư? Đúng lúc này, hai hàng mi Mạc Ngôn Hy khẽ chớp
chớp, Mễ Bối chưa hết bần thần thì anh ta đã mở bừng mắt ra, cười cười
hỏi:
- Nhìn lâu chưa? Đẹp trai quá phải không?
Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên gương mặt điển trai.
?oMạc Ngôn Hy là ân nhân cứu mạng của mình, mình nhất định phải làm anh ấy hạnh phúc. Mẹ đã nói, anh ấy yêu mình??
Mễ Bối lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quyến
rũcủa Mạc Ngôn Hy, chầm chậm đưa tay ra, chỉ vào mình, sau đó một tay
vuốt nhẹ lên ngón tay của bàn tay kia, rồi lại chỉ vào Mạc Ngôn Hy.
Cô muốn nói: Em yêu anh.
Động tác này vô cùng đơn giản, Mễ Bối tốn mất năm giây mới hoàn
thành, lúc cô dùng thủ ngữ, hai mắt vẫn thành khẩn nhìn chăm chăm vào
Mạc Ngôn Hy, cặp môi hồng như cánh hoa đào còn mấp máy phối hợp nhịp
nhàng với động tác tay.
Làn da trắng muốt của Mễ Bối sáng mịn, mềm mại. Gió thổi mái tóc dài
suôn mượt của cô tung bay, mùi hương toả ra từ người của cô tan vào
không khí. Ánh mặt trời chiếu trên đầu, làm người cô như chìm đắm trong
ánh hào quang rực rỡ.
Tiên nữ.
Mạc Ngôn Hy ngây người ra như tượng đá, nửa giây sau, anh ta kịp lấy lại vẻ bình thường, cười hì hì:
- Ngu như heo ấy! Tự dưng ra ký hiệu khỉ gì vậy? Biết rõ là anh không hiều thử ngôn ngữ của ngư