
ật mở, vị bác sĩ già mặc blu trắng bước ra, hai mẹ con bà Mạc lập tức bổ tới. Chỉ thấy ông mệt mỏi lắc đầu nói:
- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố hết sức!
Mạc Ngôn Hy vừa nghe đã ngây ra, rồi lập tức lao thẳng tới vị bác sĩ già, một tay nắm cổ áo ông , mặt đỏ bừng bừng:
- Hả? Ông có phải là bác sĩ không hả? Ông có cứu người không đấy? Hả? Người đang khoẻ mạnh mà ông nói không được à? Ông có muốn chết không
hả?
Bà Mạc vẫn còn giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy đến cản con trai lại, sau đó nức nở cầu xin:
- Bác sĩ, xin ông cứu con gái tôi! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề?
- Thưa bà, chắc bà chưa rõ. Không phải chúng tôi không cứu, mà là ?
tim cô ấy đã ngừng đập nửa tiếng rồi, đến cả thần thánh cũng cứu không
nổi?
Mạc Ngôn hy nghe xong, cả người liền đổ sụp xuống, miệng lẩm bẩm gì
đó, không ai hiểu. Nét mặt anh ta lúc này tràn ngập một nỗi tuyệt vọng,
ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Đột nhiên, một giọng nói thảng thốt vang lên trong phòng cấp cứu:
- Bác sĩ Vương! Ông mau vào đây! Tim cô ấy đập lại rồi!
- Gì hả?
Bác sĩ Vương vừa nghe, vội vàng chạy vào trong.
Quả nhiên, tuy nhịp tim Mễ Bối còn rất yếu ớt, nhưng đúng là đã bắt
đầu đập trở lại, kế đó là một tràng ho dữ dội, hơi thở cũng trở về với
cô? Mễ Bối lại một lần nữa thoát khỏi bàn tay Diêm Vương.
- Đúng là kỳ tích!
Cả bệnh viện đều xôn xao. Người mừng rỡ nhất là Mạc Ngôn Hy, cảnh ngộ hôm nay làm mắt anh ta ướt đẫm, mãi không thốt được lời nào.
Mễ Bối bị sét đánh trúng, cũng may lúc đó cô đang giơ tay lên che
mặt, nên chỉ bị bỏng phần cánh tay. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là
tốc độ phục hồi của cô nhanh đến giật mình, buổi sáng vừa thoa thuốc,
đến chiều đã mọc da non. Lớp da mới mọc hồng hồng như hoa đào tháng Ba,
sau đó hai ngày đã trắng ngần như cũ. Mễ Bối đã thoát khỏi nguy hiểm, có điều vẫn phải nằm viện để theo dõi.
Bà Mạc ngày nào cũng bảo vú Lý nấu món canh gà hầm rong biển mà Mễ
Bối thích nhất mang tới, đích thân đút cho cô ăn. Mạc Ngôn Hy thì hầu
như lúc nào cũng ở bên cô, nhưng chỉ đứng xa xa nhìn lại, không hề bước
lại gần giường bệnh dù chỉ một bước.
Canh gà vừa tươi vừa ngon, mỗi lần mở hộp ra, các bác sĩ đi qua bên ngoài đều trầm trồ:
- Chà, thơm quá!
Bà Mạc chăm sóc Mễ Bối rất cẩn thận, sợ canh làm cô bị bỏng, lần nào
cũng phải thử trước, thấy vừa rồi mới nhẹ nhàng đút vào cái miệng nhỏ
xinh xắn của cô.
- Mễ Bối, có ngon không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt nhìn theo bóng người bên ngoài cửa sổ.
Mạc Ngôn Hy thường ngồi cách giường của cô chừng vài mét, lúc thì tắm nắng, lúc thì nhàn rỗi xem sách. Mỗi lần bác sĩ đến thay băng cho Mễ
bối đều rất căng thẳng, không ai muốn nhìn thấy những vết sẹo lớn sẹo
nhỏ lưu lại trên người một thiếu nữ xinh đẹp trong trắng nhường này, đó
là một điều vô cùng đáng tiếc. Nhưng lần nào mở băng ra, mọi người cũng
đều rất kinh ngạc… Vết thương còn lành nhanh hơn họ tưởng. Mạc Ngôn Hy
từngtúm áo bác sĩ của Mễ Bối doạ dẫm:
- Để lại sẹo thì tôi đốt luôn cái bệnh viện này của mấy người.
Thực ra, anh ta cũng rất lo lắng.
Lúc thay băng, xung quanh giường Mễ Bối vây kín các y tá và bác sĩ,
Mạc Ngôn Hy đứng bên ngoài, từ đầu đến cuối đều không dám lại gần, nhưng những lúc quan trọng, anh ta đều nhón chân, nghển cổ lên, cố gắng nhìn
vào bên trong. Đợi cho mọi việc xong hết, anh ta trở lại góc quen thuộc
củ mình, thản nhiên ngồi đọc sách.
?oMạc Ngôn Hy, anh ấy sợ lại gần mình rồi.?
Suy nghĩ này làm Mễ Bối rất đau khổ. Mạc Ngôn Hy có lý do của mình, anh ta nói bây giờ Mễ Bối quá yếu.
- ??
Giải thích kiểu gì vậy?
- Ừm? Chỉ cần lại gần em, anh sẽ không kiềm chế được mà đánh em một
trận! Ai bảo em ngu thế, tự dưng đi nhận lấy tia sét đó! Ngu như heo
ấy,cứ nghĩ đến là anh lại tức! Vì vậy, tốt nhất la anh không lại gần em. Em yếu quá, chỉ sợ không chịu nổi một đấm!
Mạc Ngôn Hy ra vẻ hung hăng nói.
Giải thích như vậy cơ bản là chấp nhận được.
Nửa tháng sau, Mễ Bối đã gần khoẻ hẳn, nhà họ mạc tổ chức một buổi
đón rước long trọng, đưa cô từ bệnh viện về nhà. Sau khi xuất viện, cô
vẫn được ?onhồi? cho vô số đồ ăn bổ dưỡng.
- Hì hì, Mễ Bối, cô sắp nặng bằng tôi rồi đấy!
Mạc Ngôn Hy trêu đùa.
- Này, cô dạo này sao thế, đen sì sì, lại còn béo nữa, gả cho ai được bây giờ?
Anh ta lại còn lắc đầu ngán ngẩm:
- Vừa đen vừa béo lại câm nữa, cô hết thuốc chữa rồi.
- ?!!!
Mễ Bối nghe những lời này, giật mình hoảng hốt bỏ chạy về phòng soi gương.
Bà Mạc nhìn dáng vẻ tất tả của cô, không nén nổi cười. Thực ra, sau
một thời gian bồi dưỡng, Mễ Bối đã khoẻ lên rất nhiều, còn hồng nhuận
hơn trước nữa, thân hình vẫn thon thả nhưng không mất đi vẻ khoẻ mạnh,
so với dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay trước đây thì hoàn toàn khác
hẳn. Mễ Bối giờ như một đoá hoa đang nở rộ, một đóa hoa đang ở thời kì
đẹp nhất của đời hoa.
Mỗi lần Mạc Ngôn Hy nhắm mắt lại, cảnh tượng Mễ Bối vừa chân thành vừa nghiêm túc nói ba tiếng em yêu anh lại hiện ra trước mắt.
Vừa đau lòng lại vừa chua chát.
Vì vậy, anh ta không thể không xử phũ cô, để cô thôi không còn đặt hy vọng ở mình