Duck hunt
Yêu Cậu Bạn Thân

Yêu Cậu Bạn Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325052

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

hương phẩy nhẹ tay, nhìn qua Nhật Minh:

-Chuyện này là của phụ nữ, không cần Nhật Minh xen vào!

Rồi lại dùng ánh mắt vô cùng buồn, Mẹ Phương nhìn xuống chăn:

-Mẹ thật sự buồn lắm, muốn có háu bế lắm rồi!

Cái…cái gì? Cháu bế sao? Không đùa chứ?

-Mẹ à! Mẹ đừng như vậy chứ?

Rồi nhanh chóng, ánh mắt của mẹ Phương hiện lên tia kiên định:

-Quỳnh Lam, xin lỗi, nếu con không thể cưới Nhật Minh, Mẹ sẽ tự tìm người cho Nhật Minh vậy!

Quỳnh Lam tròn mắt nhìn, hết nhìn khuôn mặt mẹ Phương rồi lại nhìn sang cái

khuôn mặt vô cảm kia, như là hết mọi chuyện đều không liên quan tới

mình…!

-Ý mẹ là sao?

Chẳng thấy được nét cười trộm nhỏ trên khoé miệng người phụ nữ phúc hậu, chỉ thấy giọng nói của bà có phần cứng lại:

-Mẹ có thể tìm cho Nhật Minh một cô vợ!

Quỳnh Lam nghe vậy, quay sang đá mạnh vào chân Nhật Minh, trợn mắt, hét lớn:

-Nghe thấy gì chưa? Cái thái độ của cậu là sao? Sẽ không chờ tớ chưa gì?

Rồi quay sang mẹ Phương, nhưng ánh mắt vẫn lườm sang Nhật Minh:

-Đựo rồi, mẹ cứ tìm vợ cho Nhật Minh đi! Cái gì mà cưới chứ? Con không thích!

Nói xong, Quỳnh Lam nằm hẳn xuống, kéo lấy chiếc chăn to che kín hết mặt!

Ôi trời! Thật là tức chết đi mà! Nhật Minh, cậu thật là đáng ghét, ai cho

phép cậu có cái kiểu dửng dưng đó hả? Hay cậu muốn lấy mắt sâu chân dài? Được rồi! Cứ đi mà cưới đi! Marry à? Quỳnh Lam chắc chắn đấy! Sẽ marry

với một người đẹp trai hơn Nhật Minh gấp một nghìn lần! Hừ! Tức điên lên mất!

—-

Quỳnh Lam một mình đi bộ quanh khắp cái khu hàng

rong, ăn hết thứ này tới thứ kia để kìm nén sự tức giận đang chuẩn bị

phun trào…

Nghĩ đi nghĩ lại, có phải Nhật Minh không muốn cưới

Quỳnh Lam nên mới như vậy? Hay cậu ấy đã yêu người khác rồi? Mà không

phải Quỳnh Lam nói là sẽ chính thức theo đuổi cậu ấy sao? Vậy là…Nhật

Minh sẽ ngoại tình ư? Không thể nào, Quỳnh Lam tuyệt đối không cho phép!

Cắn một miếng kem thật to, cái buốt truyền tới tận chân răng. Thật là…Quỳnh Lam quên mất bây giờ đang là mùa đông!

Một bàn tay với lấy, vứt luôn chiếc kem to vào sọt rác nhỏ bên cạnh chiếc ghế đã.

Quỳnh Lam giật mình, nhìn chiếc kem đủ vị đang nằm trong sọt rác mà tiếc. Cái đó là công sức Quỳnh Lam bỏ ra xin người ta làm cho mộ cái kem đặc

biệt, cả vali, dâu, sữa, chocolate, cốm, anh đào, hạt thơm,…tất cả mọi

thứ kem có trong cửa hàng đều được Quỳnh Lam cẩn thận nhờ cho vào chiếc

ốc quế lớn. Vậy mà cái tên kia lại vứt thẳng tay như vậy sao?

Quỳnh Lam tức giận hét lên rồi thuận tay quay mặt đi chỗ khác ra bộ không thèm nói chuyện:

-Này! Đi mà cưới vợ đi, đừng ở đây phá tớ!

-Quỳnh Lam, ăn kem mùa đông sẽ bị ốm!

Quỳnh Lam chu môi lên, tay vắt trước ngực, mắt vờ nhắm:

-Liên quan gì tới cậu?

Nhật Minh cười nhẹ, xoay ngươi Quỳnh Lam lại, cắn nhẹ vào môi cô:

-Quỳnh Lam, tớ sẽ không ngoại tình!

—-

Chiếc tai phone nhỏ xíu được nắp vừa với tai, cô gái nhỏ nhỏ thấp thỏm, ngó

ngó xung quanh, rồi lại đi tiếp. Kính đen to che hết cả khuôn mắt. Đội

lên đầu là chiếc mũ lụp xụp xuống mặt…có vẻ như vô cùng nổi bật!

Quá nóng!

Cái cửa hàng này thật là! Bật lò sưởi lam gì chứ?

Quỳnh Lam không thể chịu nổi, tất cả mọi thứ ném sang một bên. Chọn cái bàn gần nhất để ngồi:

-Anh đẹp trai, cho tớ ngồi nhờ chút!

Không may mắn là vì bàn đó đã có người, còn việc may mắn là bàn này có một anh đẹp trai ngồi nha…

Nhưng giờ nay chẳng phải giờ để ý cái đó, miệng Quỳnh Lam thì luôn nói:

-Anh đẹp trai, làm quen nhé! Nhưng ánh mắt thì luôn liếc sang bên cạnh. Cái

người kia, thật sự không biết giữ lời, không phải là nói không ngoại

tình rồi đúng không? Vậy mà ngồi kia làm gì chứ? Cười cười nói nói! Thấy gái đẹp mà mắt sáng lên! Mà chẳng lẽ…Quỳnh Lam không đẹp sao? Hừ! Đáng

ghét!

Dù là bàn gần nhất nhưng cũng vẫn rất xa, khó có thể nghe được họ nói chuyện về thứ gì. Quỳnh Lam cứ cố rướn người ra để nghe.

-Này, bé!

Anh đẹp trai ngồi cùng bàn cuối cùng đã lên tiếng, sau khi nghe hàng loạt lời khen không dành cho mình!

Cái gì mà anh là thiên thần đẹp nhất trên thế giới, em đã yêu Anh ngay từ

lần đầu gặp mặt. Vậy mà sao…cái mắt của cô gái này cứ chẳng nhìn về phía anh!

Quỳnh Lam giật mình quay lại:

-Em không còn bé!

Rồi lại tiếp tục hướng mắt về phía hai người kia!



A! Hình như Nhật Minh vừa nhìn thấy Quỳnh Lam rồi!

Chết rồi! Sao đây? Không phải là cậu ấy đã phát hiện ra rồi chứ?

Cố lấy lại vẻ mặt vô cùng bình thường, Quỳnh Lam quay lại anh đẹp trai, cười nói:

-Anh, anh tên là gì?

Anh đẹp trai vuốt nhẹ sống mũi cao nói:

-Anh không muốn làm người cản trở tình yêu của người khác đâu nhé!

Nụ cười Quỳnh Lam chợt cứng lại nhưng cũng bất ngờ cười thật lớn, nói to, như để ai đó nghe thấy:

-Anh! Anh nói sao? Xem phim à? Tất nhiên là được! Em chỉ sợ làm phiền anh thôi!

Con ngươi mắt lại đảo qua hai cái người kia! Thật là…sao mà Nhật Minh chẳng có biểu hiện gì vậy? Có phải không coi Quỳnh Lam ra gì không?

Quỳnh Lam tức lắm…nhưng cố gắng cố gắng không để nó có thể đẩy lên khuôn mặt

nhỏ, quay sang anh đẹp trai, cố với lấy chiếc tay đang áp vào chiếc cốc

cà phê trắng, khói nghi ngút, thật sự làm anh ấy giật mình