
tự nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng. Anh trượt
giỏi như vậy, tập cho cô thì có khó gì, sao lại để cô đi một mình? Cô té đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi, nhưng trong lòng thì
bơ vơ lắm. Cảm giác như cả thế giới đều quay lưng lại, không một ai ở
bên. Cảm giác như mình rõ ràng đang tồn tại, nhưng lại vô hình trong mắt mọi người.
Và hiển nhiên cảm xúc của Quân lại được chuyển hóa thành nước mắt.
Đăng cười hiền, bàn tay ấm nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt của Quân.
Trông anh bình thản như thể ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ ngã, anh biết
cô sẽ khóc.
Quân giận dỗi tránh tay Đăng, giọng run run:
“Em đi một mình được rồi, khỏi quan tâm đi!”
Đăng mỉm cười qua hơi thở, đôi mắt nhìn Quân đầy yêu thương:
“Anh nói anh để em tự đi chứ anh nói để em đi một mình hồi nào? Anh vẫn
dõi theo em đấy chứ. Em bảo em một mình thì anh ở đây thành không khí
à?”
“Có gì khác nhau?”
Lời nói của Quân giống như sự phán xét hơn là câu hỏi.
“Sao không! Anh để em tự đi vì không có người nắm thì sẽ chẳng có người
buông. Anh dõi theo em để em biết em không một mình. Có hiểu được không
hả ngốc?”
Nước mắt Quân từ lúc nào đã ngừng rơi, đôi mắt đen láy còn ướt long lanh nhìn Đăng ngỡ ngàng. Cái cách anh nói cứ như thể anh biết toàn bộ
chuyện của cô, biết rằng tại sân partin này, Thiên đã buông tay cô, trên con đường tình yêu, anh đã thả tay cô.
Đăng đọc được câu hỏi trong mắt Quân. Cô có khả năng giấu suy nghĩ rất
kĩ, nhưng khi cần dùng đến mắt để nói chuyện thì cũng vô cùng khéo léo.
“Em sẽ trượt tiếp hay nghỉ?”
Cố tình lảng tránh, Đăng quay nhìn quanh sân như đang xem xét gì đó.
Trước giờ Quân vẫn làm theo phương châm “khi người ta muốn giấu thì đừng ép người ta phải nói dối”, thái độ của Đăng như thế nên cô cũng không
gặng hỏi thêm. Anh biết cũng được, không biết cũng chẳng sao. Dù sao
cũng chẳng có gì quá quan trọng.
Không nói thêm tiếng nào, Quân lặng lẽ tháo giày ra rồi lững thững đi vào bên trong phòng để giày.
Đăng ở phía sau im lặng nhìn theo, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa xót xa. Anh biết Quân đang buồn lắm nhưng chẳng thể làm được gì.
Cà phê Hạ
Trắng bảy giờ tối không một bóng người, Quân một mình trọn một chiếc bàn sát góc tường lắng nghe âm thanh vừa du dương, vừa da diết của ca khúc
Long Long Ago, mắt chăm chăm nhìn li trà đào đang lặng lẽ tỏa khói vào
không trung.
Đã lâu lắm rồi cô mới thấy lòng mình bình yên thế này. Có thể đây là một sự bình yên trống trải, nhưng hiện tại cô thấy dễ chịu với nó.
Không còn nuối tiếc về quá khứ đẹp đẽ, thôi trăn trở về tương lai thiếu
bóng một người, ngừng trượt dài với tổn thương trong hiện tại. Quân trở
về là Quân của ngày xưa, bất cần một cách hoàn hảo.
Trà đào rất thơm, mùi hương dẫn dụ kích thích vị giác hơn nữa còn khiến
người ta cảm thấy dễ chịu. Quân nhấp một ngụm trà, nhắm mắt thưởng thực
mùi thơm bay lên mũi, tràn vào khoang não một cảm giác thư thái.
Khung cảnh, âm nhạc và bầu không khí quá hoàn hảo để thả lỏng cơ thể, đó là lí do Quân thích nơi này. Cách bài trí vừa sang trọng lại rất gần
gũi với thiên nhiên. Là lựa chọn hàng đầu của giới thượng lưu ở Bảo Lộc
tụ tập hàn huyên hoặc tiếp đối tác.
Điếu thuốc thứ ba được đốt lên cũng là lúc khách bắt đầu đến. Mỗi tối ở
Hạ Trắng đều có chương trình ca nhạc do các ca sĩ nghiệp dư trình diễn
trên nền nhạc là tiếng guitar mộc mạc nhưng đầy cảm xúc. Vì vậy, chẳng
tối nào mà quán không đông khách.
Chiếc bàn mà Quân đang ngồi không nằm ở vị trí trung tâm nhưng lại rất
gần sân khấu. Vì là chiếc bàn duy nhất một người ngồi nên cô nghiễm
nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Quân chẳng mấy bận tâm điều này, nhàn rỗi vừa thưởng trà vừa hút thuốc,
thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đợi đến giờ bắt đầu đêm nhạc. Dù những bài hát được biểu diễn đều là nhạc xưa và nghe trên mạng thì ca sĩ hát còn
hay gấp nhiều lần nhưng cô vẫn thích được nghe từ nơi này. Nó mộc mạc và dễ đi vào lòng người!
Có quá nhiều điều khiến Quân thích nơi này.
Và…
… Thiên cũng thích nơi này.
Cơn mưa bất ngờ ập xuống đưa hai người đến với cà phê Hạ Trắng. Ban đầu
chỉ là muốn tìm chỗ tránh mưa nên tùy tiện ghé vô. Để rồi bị chinh phục
ngay từ lần đầu tiên.
Quân của hiện tại mỉm cười vu vơ, một nụ cười đẹp nhưng đượm buồn. Giờ
đây khi hồi tưởng lại những gì đã qua, cô chỉ khẽ mỉm cười như thế.
Cuộc đời cô, có lẽ đó là đoạn kí ức đẹp đẽ nhất, khó quên nhất. Đẹp vì
nó sẽ không bao giờ trở lại, khó quên vì nó còn dang dở để lòng luôn
mang một nỗi niềm tiếc nuối. Nơi này thuộc về khoảng trời của anh và cô, đã từng có một thời như thế, ngồi dựa vai nhau cùng lắng nghe từng giai điệu du dương.
MC lúc này bắt đầu gửi lời chúc đến những vị khách có mặt và giới thiệu
ca khúc mới. Giọng MC rất trầm, rất ấm, có chút khàn khàn của tháng năm
nhưng vẫn đi thẳng vào lòng người không chút khó khăn.
“Để mở đầu cho chương trình đêm nay, anh Duy Thoại sẽ gửi đến chúng ta
nhạc phẩm Đêm thành phố đầy sao của nhạc sỹ Trần Long Ẩn. Một ca khúc từ ca từ đến giai điệu đều đẹp. Mời mọi người cùng lắng nghe và cảm nhận.”
MC đ