
a Kiệt hơi cao lôi kéo một vài ánh mắt nghi hoặc, trong đó có cả Hà Tư Ngâm.
“A?” Các ngón tay Lam Nguyệt dừng lại trên bàn phím, ngẩng đầu kinh ngạc,
não dường như ngừng hoạt động, không hiểu Mạnh Thừa Kiệt nói không đầu
không cuối là có ý gì.
Mạnh Thừa Kiệt phát hiện chính
mình rất xúc động, âm thanh cũng quá lớn, dù sao đây cũng là chuyện
riêng tư của Lam Nguyệt, cô không muốn cho mọi người biết, anh sẽ không
thể nói ra.
“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với cô không?” Anh không biết mình tức giận cái gì, lại có chút ảo não và xúc động.
“Ừm!” Anh là lão Nhị, kẻ dưới một người, trên vạn người, Lam Nguyệt chỉ có cách nghe theo.
Sau đó cô đi theo anh, đi qua những đôi mắt tò mò của các đồng nghiệp vào phòng họp.
“Đóng cửa lại.” Anh ngồi phía sau bàn, hai tay khoanh trước ngực.
“Vâng!” Cô đáp lại, đóng cánh cửa phía sau.
Lam Nguyệt đứng cạnh cửa, chỉ cách anh vài bước chân. Hơn một tháng nay, cô đã dần quen với đôi mắt sâu như biển của anh, quen với nụ cười chậm rãi của anh, quen với giọng nói du dương như tiếng đàn violon, cũng quen
với sự xuất hiện của anh.
“Giám đốc, tìm tôi có chuyện gì?” Tuy rằng đã quen với sự tồn tại của anh, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng anh.
“Tôi có chuyện này muốn cô chứng thực một chút, dù sao cũng là đương sự của cô.” Anh nhìn cô không hề chớp mắt.
“Chuyện gì?” Cô giương mắt, đón ánh mắt anh.
“Trưa hôm nay tôi gặp chồng cô và một người con gái rất thân mật với nhau,
tôi cho rằng nên cho cô biết, tuy rằng Chu Tề Vĩ nói đã ly hôn với cô,
trời mới biết anh ta có gạt tôi hay không, tôi cảm thấy tôi nên nói cho
cô biết, không có cô lại thành người không biết gì.”
“À…. Người con gái đó nhất định là Mạn Ny, anh đừng thấy hắn giống lưu manh, kỳ thật là hắn rất thành thật, luôn luôn nghe theo lời Mạn Ny.”
“Đúng, người con gái ấy là Mạn Ny, Chu Tề Vĩ cũng gọi cô ấy như vậy, cô cũng
biết cô ấy?” Mạnh Thừa Kiệt cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
Cô mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, khiến Mạnh Thừa Kiệt nhất thời
choáng váng. “Mạn Ny và Tề Vĩ đều là bạn rất rất tốt của tôi, tôi và Tề
Vĩ ly hôn đã nhiều năm nay, họ hiện tại là hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, cám ơn giám đốc đã quan tâm.”
Cô thật sự ly hôn! Vì sao tâm trạng anh lại thấy phấn khích như vậy?
“Vì sao Mạn Ny cũng biết tên tôi?” Chuyện này anh cũng muốn hỏi rõ ràng.
“Cái này….” Mạn Ny miệng rộng, không biết đã lộ chưa? “Chắc là Tề Vĩ nói với cô ấy! Anh quên là một lần ở KTV, tôi giới thiệu hai người với nhau
sao.”
“…..Vậy chuyện cô ly hôn, vì sao không có đồng
nghiệp nào biết?” Khi chính miệng cô xác nhận chuyện này, Mạnh Thừa Kiệt không hiểu sao trong lòng có chút mừng thầm.
“Đây cũng không phải chuyện hay ho gì, cũng không cần phải nói ra.”
“Xin lỗi, tôi có lẽ hơi nhiều chuyện.”
Tất cả những điểm nghi ngờ đều có đáp án hợp lý, khó trách cô ngay cả xe
của Chu Tề Vĩ cũng không nhận ra được, khó trách Chu Tề Vĩ la hét với
cô, khó trách cô mỗi ngày đúng giờ tan tầm vội vã về nhà chăm sóc con,
khó trách khi ở KTV cô hát bài đặc biệt thương tâm khổ sở ấy, cũng khó
trách trong mắt cô luôn có ẩn khuất ưu sầu…
Thoáng chốc, trong lòng anh tự nhiên có chút đau lòng, cô còn trẻ như vậy đã là
người mẹ độc thân, trước mặt mọi người cô miễn cưỡng cười vui, nhưng có
lẽ vẫn khóc thầm một mình.
Cô chẳng những không hận Chu
Tề Vĩ, ngược lại còn coi Chu Tề Vĩ và Mạn Ny đều là bạn tốt, một người
con gái thiện lương như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút thương
tiếc, đột nhiên muốn ôm ôm cô vào lòng an ủi.
“Đừng nói vậy, anh cũng là quan tâm tôi, sợ chồng tôi ngoại tình bên ngoài thô!” Lam Nguyệt không để ý lắm, cười nói.
Tề Vĩ và Mạn Ny đã giúp cô nhiều như vậy, cô cũng không thể hại họ nữa.
Đôi mắt tuấn lãng thấp thoáng ý cười, cười đầu óc của chính mình, mọi
chuyện đơn giản như vậy, mà anh tự mình chui vào ngõ cụt, thậm chí nghi
thần nghi quỷ.
“Thì ra cô đã từng làm việc ở công ty máy tính Quan Toàn, khó trách tôi luôn cảm thấy nhìn cô rất quen, xem ra cô căn bản không nhớ tôi đã từng là đồng nghiệp.” Nghi ngờ không còn, tâm
trạng nhất thời cũng thoải mái hơn.
“Thật vậy sao?” Cô làm bộ kinh ngạc. “Giám đốc đã từng ở Quan Toàn? Anh ở đó bao giờ? Bộ phận nào?”
“Sau khi xuất ngũ một năm, tôi đã xem lý lịch của cô, chúng ta đều vào Quan Toàn cùng một năm, thật là khéo….”
Hai người nói chuyện về công ty Quan Toàn, cuộc trò chuyện này, làm cho
Mạnh Thừa Kiệt và Lam Nguyệt có thêm hiểu biết về đối phương.
Thì ra Tiểu Kiệt do một tay mẹ Lam nuôi lớn, đến khi Tiểu Kiệt ba tuổi đi
nhà trẻ, mẹ Lam mới bắt đầu đi làm, ban ngày làm công ở công ty vệ sinh, buổi tối đi học, là một người phụ nữ chăm chỉ.
Thì ra
Mạnh Thừa Kiệt rời khỏi Quan Toàn, liền xuất ngoại ra sức học lấy học
vị, sau khi lấy bằng thạc sĩ, liền ở lại nước ngoài công tác, sau đó gặp lại Vạn Đại Phú, hơn nữa hai người có cùng lý tưởng, bởi vậy anh từ bỏ
sự đãi ngộ của công ty nước ngoài, về nước cùng Vạn Đại Phú phát triển
công ty quảng cáo.
Không biết từ khi nào, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người