
tôi đụng đến tên mặt trắng Zack thì cô sẽ làm thế nào?”
“Anh đang nói gì đó? Zack chỉ là đàn anh của tôi thôi.” Cao Ca muốn né đầu đi, thoát khỏi bàn tay anh.
Nhưng Tả Thừa Nghiêu càng dùng sức bóp mạnh khiến cô đau hơn.
“Thế sao? Nếu anh ta gặp chuyện gì đó ở Trung Quốc như gãy tay gãy chân gì đó thì cô còn nói thế không?”
“Anh không được động đến anh ấy! Ân oán giữa chúng ta đừng lôi người vô tội vào!”
“Đủ rồi, Cao Ca! Ỡm ờ phản kháng tôi sẽ cho là thú vui, nhưng làm quá đà thì sẽ mất khẩu vị.” Tả Thừa Nghiêu bực bội thả Cao Ca ra. “Cửa ở bên đó, cô đẩy ra là đi được rồi. Nhưng Cao Thị, Cao Chí Viễn, Cố Tư Nguyên hay là Zack gì đó tôi không đảm bảo họ sẽ xảy ra chuyện gì.”
Cao Ca cảm thấy sức lực trong người mình đều bị rút cạn, thậm chí cô còn không đứng nổi nữa, từ từ mà ngã phịch xuống đất, cuối cùng tuyệt vọng nói: “Được, Tả Thừa Nghiêu, tôi đồng ý với anh, tôi nhận lời anh!”
Khóe môi Tả Thừa Nghiêu cong thành một nụ cười khinh bỉ, thốt ra một từ không chút cảm tình: “Đê tiện!”
Cao Ca cảm thấy trái tim mình đã bị giẫm nát không còn cảm giác gì nữa. Cô ngồi im không nhúc nhích, thậm chí quên luôn khóc. Thêm một từ “đê tiện” nữa thì có làm sao.
Nhưng Tả Thừa Nghiêu không định tha cho cô. Anh nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì nữa? Cởi ra! Lẽ nào cô muốn tôi phải cởi giúp cô sao? Nếu đã bán thân thì phải có đạo đức nghề nghiệp chút!”
Cao Ca xụi lơ trên mặt đất. Mỗi một chữ Tả Thừa Nghiêu nói ra đều giống như lưỡi dao giải phẫu sắc nhọn, rạch chính xác từng thớ thịt trên người cô.
Mặc dù cô vừa mới nói 4 chữ “Tôi nhận lời anh” nhưng đó là do bị dồn vào chân tường, không có khả năng phản kháng. Việc sắp ở cùng Tả Thừa Nghiêu là một loại quan hệ khó chịu, kỳ thực cô hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị gì cả.
Ít nhất cô không có bất kỳ hành động gì trong một phút đồng hồ. Cô muốn cầu xin, lại biết như vậy cũng không có tác dụng. Cô thử chạy trốn, nhưng lại cảm thấy bốn phía dựng lên những hàng rào vô hình. Trên thế giới này, những người để cô quan tâm
đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn trong tay Tả Thừa Nghiêu, thúc ép cô cởi bỏ sự kiêu ngạo, cởi bỏ sự tôn nghiêm, cởi bỏ quần áo xuống.
Tả Thừa Nghiêu cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống, giống như xem cô là một đống bùn lầy, còn anh là cao quý, là sạch sẽ.
Anh nhìn xuống Cao Ca, cuối cùng chậm rãi giơ cánh tay lên. Nhưng mà cô càng run rẩy hơn, phản ứng của cơ thể so với ý chí trong lòng cô lại càng trung thành hơn. Thậm chí, cô còn cảm thấy bàn tay mình không có cách nào chạm được vào nút áo ngủ.
Với lại cô đã quên bàn tay mình đang bị thương. Bị mảnh thủy tinh làm bị thương, lại còn ngâm trong hồ nước, tuy rằng được băng bó lại, nhưng bị thương chính là bị thương, cần có thời gian mới có thể lành lại. Lúc ăn cơm cũng là do Tả Thừa Nghiêu sai người đút cho cô, bây giờ chỉ làm chút chuyện thôi cũng sẽ đau nhức không yên. Cho nên việc gỡ từng cái nút dưới ánh mắt của một người đàn ông, không chỉ là sỉ nhục, trên thực tế, tay cô chỉ làm động tác này cũng đều khó khăn.
Cô nhẫn nhịn đau nhức, cố gắng đem bàn tay đang run rẩy giơ lên trước ngực, nhưng bất luận thế nào cũng không cởi nổi một cái nút áo. Vừa không thể, lại vừa không muốn.
Có lẽ là hết sự nhẫn nại, Tả Thừa Nghiêu không để Cao Ca kéo dài thêm nữa, anh cúi người bế bổng cô lên.
Cao Ca đột nhiên không kịp chuẩn bị, còn chưa kịp kêu lên đã bị Tả Thừa Nghiêu ôm vào ngực. Tất nhiên, cái này không thể coi là được người yêu ôm ấp, rất nhanh, cô đã bị Tả Thừa Nghiêu ném lên giường.
Đệm tuy mềm mại, nhưng lại bị ném một cách không hề thương tiếc, Cao Ca cảm thấy bị choáng một hồi. Cô muốn ngồi dậy, trong lúc hoảng loạn đã quên mất vết thương, bàn tay chống trên giường, một cơn đau nhức kéo đến, cô cắn răng để không kêu thành tiếng.
Nhưng còn chưa ngồi thẳng lên, Tả Thừa Nghiêu đã lấn người lên trước, đè trên người cô. Lần nữa Cao Ca quên mất mình bị thương, cô vươn tay chống lên ngực Tả Thừa Nghiêu, muốn kháng lại sự xâm phạm của anh.
Đáng tiếc, chút sức lực của cô không khác nào trứng chọi đá, ngoại trừ đổi lấy việc làm cho vết thương càng nứt ra, căn bản không có cách nào ngăn cản được Tả Thừa Nghiêu.
Tả Thừa Nghiêu xé rách cổ áo Cao Ca, kéo cô tới trước mắt anh. Trong lúc nhất thời, hai khuôn mặt gần sát nhau, hơi thở giáp nhau, bờ môi kề gần lên nhau. Đây phải là cảnh hết sức thân mật của nam nữ, tiếp đến có lẽ là một nụ hôn triền miên. Nhưng đáng tiếc, trước kia giữa hai người đã có một loại ân oán xen ngang, nếu từ miệng Tả Thừa Nghiêu phun ra chỉ có đoạn tuyệt cùng tổn thương, còn giá lạnh hơn cả việc rơi xuống hồ nước trong những ngày mưa lớn.
Anh nói: “Cao Ca, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên giãy giụa. Cô không biết cô càng giãy giụa, càng thống khổ thì tôi càng phấn khích, càng hài lòng hay sao? Loại việc này hãy nên nằm xuống từ từ hưởng thụ cho tốt, nói không chừng cô sẽ cảm thấy tôi còn mạnh mẽ hơn những thằng da đen, da trắng kia của cô thì sao.”
Anh vùi xuống cổ cô mút vào, lưu lại một chút vết tích ẩm ướt. Anh luồn thẳng xuống phía dưới, không kiên