
ược, tôi đã sớm không còn là Cao Ca năm đó. Ngay cả sự kiêu ngạo, tôn nghiêm duy nhất, cũng bị anh dẫm nát dưới chân rồi. Anh cảm thấy, anh tư còn có thể lấy đi của tôi cái gì đây? Rốt cuộc anh ấy có phải là người tốt hay không tôi thật sự không có sức để phân biệt, cũng không có lòng muốn phân biệt. Nhưng trên thế giới này, có thể anh ấy là người duy nhất hiểu tôi mà vẫn không xa lánh tôi, khinh bỉ tôi, trước sau vẫn quan tâm, bảo vệ tôi. Nhưng còn anh, Tả Thừa Nghiêu, xin anh, tôi xin anh đừng cướp đoạt đi người thân duy nhất của tôi nữa.”
Cô có chút chật vật nói rằng: “Cao Ca cũng không kiên cường như anh tưởng tượng đâu, cô ấy đã không còn thứ gì để đánh mất nữa rồi.”
Tả Thừa Nghiêu không nói gì thêm, anh trầm mặc nhìn Cao Ca. Cao Ca bất lực nhìn thẳng vào mắt anh. Cô không muốn nhìn thấy cái bóng của mình trong mắt anh, rất hèn mọn và thương cảm. Cô mắt lại, yên lặng quay đầu sang một bên, đợi Tả Thừa Nghiêu tuyên án.
Anh sẽ tức giận sao?
Bởi vì cô chưa từng làm một thứ đồ chơi đủ tư cách, không ngoan ngoãn thuận theo anh.
Chờ một lúc lâu, cô mới nghe thấy Tả Thừa nghiêu khàn khàn lên tiếng, ý tứ hàm xúc nhưng tràn đầy uy hiếp: “Nói chung, mặc kệ thế nào, tôi không cho phép cô gặp lại Cố Tư Nguyên. Làm trái ý của tôi, hậu quả cô hẳn là hiểu rõ.”
Cao Ca cười khổ một cái, thấp giọng đáp ứng. “Được, anh yên tâm, tôi rất rõ ràng.”
Nói xong, cô cảm thấy như trong một khắc cô và người đàn ông này đều không thể tồn tại trong cùng một căn phòng. Cô nhấc gót chân, cúi đầu nói: “Làm phiền anh nhích ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Cô không biết làm vậy liệu có thể chọc giận Tả Thừa Nghiêu, nhưng ngoài dự đoán, người Tả Thừa Nghiêu tránh sang, nhường lối đi ra ngoài.
Cao Ca lách người đi qua anh. Trong nháy mắt, hai bọn họ giao qua nhau, cách gần nhau, có lẽ chỉ có vài xentimet, hay là góc áo cọ vào nhau. Nhưng cùng lắm cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh bọn họ lại cách xa ngau, càng đi càng xa.
Cao Ca đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng Tả Thừa Nghiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay anh giật nhẹ, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cao Ca còn có thể mất đi cái gì?
Có thể cô còn nắm giữ thứ gì đó mà ngay cả mình cũng không biết?
Hay là… thứ anh sợ không phải là làm cô mất đi cái gì, mà là sợ mất đi cô…
Hiếm khi Tả Thừa Nghiêu về sớm như vậy, không chỉ làm Cao Ca bất ngờ mà còn khiến dì Dương cũng luống cuống tay chân.
Lúc nãy bà cũng chưa chuẩn bị cơm nước cho Tả Thừa Nghiêu, giờ thêm bát đũa, bận rộn gần cả buổi mới chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn hơn ngày thường.
Đây không phải lần đầu tiên Cao Ca ngồi ăn cơm cùng Tả Thừa Nghiêu, nhưng cảm giác giống như chỉ có hai người bọn họ ngồi vây chung một bàn ăn gia đình như thế này, đích thực chưa từng có.
Dưới ánh đèn dìu dịu, ấm áp của nhà ăn, Tả Thừa nghiêu chủ động giúp cô bới cơm, bảo cô đi hỗ trợ bưng thức ăn và bày đũa, đều là những lời nói và động tác nhỏ nhặt, mùi thơm của thức ăn cùng làn khói trong nồi cơm tỏa ra nghi ngút, khiến cho cuộc sống giống như có một loại cảm giác là “Nhà”. Dường như hai người bọn họ cũng chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, sau một ngày bận rộn sẽ bình đạm ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Đáng tiếc, điều này chỉ là “giống như” mà thôi.
Cao Ca không biết khi gia đình bình thường cùng ăn cơm tối sẽ như thế nào, trong trí nhớ cũng chẳng có bao nhiêu hình ảnh như vậy. Khi tình cảm ba mẹ vẫn còn tốt, cô còn nhỏ, thỉnh thoảng một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, bình thường ba mẹ hay bàn luận chính là công việc ở Cao Thị, mà không phải là chuyện nhà, hay chuyện sinh hoạt vụn vặt.
Nhưng cho dù là vậy, cô cũng biết, hiện tại ngồi cùng bàn ăn với Tả Thừa Nghiêu không giống cảm giác kia.
Hiếm khi Tả Thừa Nghiêu có tâm trạng tốt, lúc bắt đầu vẫn cố gắng chung sống hòa bình với Cao Ca, nói vài câu chuyện phiếm. Nhưng Cao Ca cũng không có ý nói tiếp. Cô đã dâng hiến cả sự tôn nghiêm, không muốn lại tiếp tục dịu dàng, uốn mình theo người thêm nữa.
Tả Thừa Nghiêu nói cái gì, vấn đề gì, cô cũng chỉ đưa đẩy vài từ “ừ”, “ồ”, “đúng”, “được rồi”…
Hết lần này tới lần khác, Tả Thừa Nghiêu cũng không nói nữa. Cô nghĩ, có thể cô đã chọc giận anh. Chờ đợi cô có lẽ lại là một trận đối xử tàn bạo, nhưng cô không khống chế được mình, nhất là khi anh vô cớ ngăn cản cô gặp Cố Tư Nguyên.
Một bữa cơm cảm giác lạnh lẽo, khẩu vị của Cao Ca vốn không tốt, nuốt mãi không trôi đành buông bát xuống. “Tôi ăn no rồi, về phòng trước đây.”
“Ngồi xuống, Tôi cho phép em đi sao?” Cô muốn rời đi, Tả Thừa Nghiêu cũng không cho phép.
Cao Ca đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Tả Thừa Nghiêu vươn tay gắp đồ ăn đặt vào trong bát Cao Ca. Thịt, trứng, rau, lập tức chất đầy bát Cao Ca.
Anh ta ra lệnh: “Ăn hết. Ăn xong mới cho đi.”
Cao Ca liếc Tả Thừa Nghiêu một cái, sau đó không nói câu gì, yên lặng cúi đầu bưng bát lên ăn. Từng miếng từng miếng, giống như giận dỗi, nhanh chóng ăn bỏ thức ăn vào trong miệng.
Cô ăn với tốc độ rất nhanh, gió cuốn mây bay, khác hẳn với bộ dạng ăn không vô lúc nãy, như kiểu lâu rồi chưa từng được ăn qua những đồ ăn như thế, không cần nhai đã nuốt ngay rồ