Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326840

Bình chọn: 8.00/10/684 lượt.

o ở nhà.

Tả Thừa Nghiêu duỗi chân, kéo một cái tạp dề rơi xuống đất, cười nhẹ nói rằng: “Lần sau em hãy thử mặc cái này, tôi có thể từ phía sau…”

“Tả Thừa Nghiêu!”Cao Ca cắt ngang lời anh muốn nói, nhưng sau khi hô tên anh xong, cô không biết có thể dùng lý do gì để ngăn cản anh tiếp tục nói càng nhiều lời đê tiện.

Cô chỉ nhanh chóng cởi cúc áo, cúi người xuống vội vã kéo tay Tả Thừa Nghiêu, ngẫu nhiên đặt ở trên ngực mình, đây có thể là động tác quyến rũ duy nhất cô biết làm. Cô nói: “Tả Thừa Nghiêu, như vậy có thể chứ?”

Hệ thống sưởi trong nhà mở vừa đủ, nhưng ngực Cao Ca lại phơi bày trong không khí lạnh, chỉ có bàn tay của Tả Thừa Nghiêu bao trùm nhiệt độ khủng khiếp.

Chạm vào nơi vô cùng mềm mại và trắng mịn, bàn tay Tả Thừa Nghiêu cầm bầu ngực của Cao Ca nhưng không hành động, cứ lẳng lặng cảm nhậm nhịp tim đang nhảy loạn của cô.

Con ngươi của anh bắt đầu tối sầm lại, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn, giống như âm thanh phát sâu từ trong cổ họng, mơ hồ mà gợi cảm, anh nói: “Còn gì nữa không?”

Có lẽ là đứng không vững, có lẽ là Cao Ca quyết muốn làm nhiều hơn, hai chân cô tách ra ngồi trên người anh, hai người dựa vào nhau càng chặt hơn. Nơi riêng tư của cô và vật sừng sững của anh qua mấy lớp vải vóc cũng cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Đến nước này có lẽ sắp là cực hạn của Cao Ca, cũng không biết kế tiếp cô còn có thể làm những gì, thậm chí tay cô cũng không biết nên để vào đâu, là thò vào bên trong quần áo vuốt từ trên xuống, hay chỉ cần ôm chặt lấy anh không buông.

Quần áo của cô tuột xuống bả vai, để lộ làn da trắng mịn,.Tả Thừa Nghiêu cúi đầu cắn một cái, Cao Ca bị đau, không nhịn được rên nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh lại bị môi lưỡi của Tả Thừa Nghiêu chặn lại.

Một bàn tay của anh dừng ở trên ngực cô, đột nhiên vuốt ve nhào nặn, tay kia lại từ bên hông đi lên, phía sau lưng, cột sống, từ cổ cho đến mái tóc của cô. Tay anh dừng ở sau gáy của cô, ấn cô về phía mình, không để cô có một chút không gian để thoát ra.

Anh gần như điên cuồng hôn cô.

Cao Ca cảm giác mình chỉ như một con thuyền giấy nhỏ bé, bị một đứa trẻ nghịch ngợm đẩy ra biển lớn, sóng biển cuồn cuộn, trong khoảnh khắc cô sẽ bị tiêu diệt.

Áo của cô nhanh chóng bị tuột xuống đất, sau đó là dưới hông, cô trần truồng ở trong ngực anh, giống như một món đồ sứ trắng để tế phẩm.

Tả Thừa Nghiêu chợt lật người, đè cô xuống ghế sa lông.

Giọng nói của anh đã khàn khàn, anh nói: “Giúp tôi cởi quần ra.”

Cao Ca run run vươn hai tay ra, cởi thắt lưng của Tả Thừa Nghiêu. Nhưng tay cô run như vậy, động tác đơn giản cũng không thể nhanh chóng hoàn thành.

Không có người đàn ông nào vào thời điểm này còn có thể nhẫn nhịn được. Tả Thừa Nghiêu giơ một tay lên, một tay giữ trên tay Cao Ca, hướng dẫn cô cởi thắt lưng, kéo khóa xuống.

Cuối cũng quần cũng bị cởi ra, vật cứng kia thoát ra ngoài. Cao Ca không dám nhìn thẳng, nhưng Tả Thừa Nghiêu lại không buông tha cô. Anh bắt lấy tay cô đặt lên vật nóng bỏng cứng rắn kia, ghé vào tai cô nói: “Em đã nói sẽ lấy lòng tôi, bây giờ, giúp tôi đeo bao, sau đó đem nó đặt vào.”

Giọng nói của anh tràn đầy mê hoặc, Cao Ca cảm giác ý thức của mình đang từ từ tan rã. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng lại không cầm được làm theo chỉ dẫn của anh.

Tả Thừa Nghiêu lấy chiếc ví từ trong túi quần đang rơi dưới đất ra, móc ra một cái BCS, nắm tay Cao Ca để cô đeo giúp anh ta.

Cao Ca chỉ cảm thấy vật trong tay nóng kinh người, bản năng sợ hãi làm cô muốn buông ra. Tả Thừa Nghiêu cũng không cho cô có cơ hội trốn tránh, anh cứ bọc lấy tay cô, đưa vật nóng bỏng của anh vào trong cơ thể ướt át của cô.

Không giống với lần trước, lúc này dường như anh làm rất chậm, như muốn cô phải nhớ kỹ mỗi một động tác, mỗi một phân cảm xúc.

Cao Ca cảm thấy mình sắp bị giày vò đến chết, bỗng nhiên muốn hét lên, vừa đau nhức lại chầm chậm rên rỉ.

Cô loáng thoáng nghe thấy Tả Thừa Nghiêu lẩm bẩm: “Thì ra em còn có thể vì tôi mà động tình, tìm đập nhanh…”

Nhưng âm thanh nhỏ bé không thể nghe thấy, mơ hồ, gián đoạn, pha lẫn tiếng thở mạnh, phảng phất như là từ thế giới bên kia bay đến…

Cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ chiếc đèn trên đầu bật sáng, chói mắt, nơi nào đó lắc lư, lắc lư, lưu lại trận ánh sáng trắng…

***

Một đêm này bọn họ làm không chỉ có một lần, như là áp lực đã lâu không bộc phát, hoặc là một loại phát tiết muốn chiếm giữ riêng. Thậm chí, lúc Tả Thừa Nghiêu ôm Cao Ca từ trên ghế sa lông đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh không ra khỏi cơ thể cô.

Đến khi trận hoan ái triền miên kết thúc, Cao Ca mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Lúc nửa đêm, chẳng biết thế nào cô lại tỉnh lại một lần, cô nhìn thấy một tia lửa nhỏ bên ngoài ban công, là Tả Thừa Nghiêu đang đứng bên ngoài hút thuốc.

Bóng lưng của anh cô đơn như vậy, trong đêm đông lạnh giá không trăng không sao, chỉ có màu đen u ám và ánh đèn neon xa xa của thành phố làm bạn.

Đột nhiên, Cao Ca cảm thấy một người mạnh mẽ không ai bì nổi như Tả Thừa Nghiêu, có lẽ cũng có những tâm sự không muốn cho người khác biết. Thậm chí cô có ý nghĩ hoang đường muốn đi đến ôm anh,


XtGem Forum catalog