
iều, cô không nghe ý kiến của Tả Thừa Nghiêu đến khu đồ ngọt
trước. Trước đây cô thích Tô Phù Lý bởi vì nó ngon thoáng qua, bây giờ
cô không thích cũng bởi vì vẻ đẹp của nó quá mỏng manh và tinh tế.
Cô chỉ tùy ý lượm đại một đĩa đồ ăn, tìm một góc yên tĩnh, trốn phía
sau tấm bình phong để không bị người khác chú ý và chuẩn bị ăn.
Còn chưa kịp ăn được vài miếng, chợt nghe thấy hai nhân viên nam của Cao Thị trò chuyện với nhau.
“Tên họ Tả diễm phúc tốt thật, con gái của ông chủ chúng ta quả thực
rất xinh đẹp, so với mấy minh tinh nhỏ kia còn có khí chất hơn nhiều.”
Cao Ca nghe thấy bàn luận về mình vốn cũng muốn tránh đi, nhưng bây
giờ đi ra ngoài lại đụng phải hai chàng trai kia. Cô không muốn hai
người đó quá xấu hổ.
“Là tên họ Tả bị cắm sừng mới đúng. Ha ha.” Một người đàn ông khác cười khẩy nói.
“Sao, cậu biết chút nội tình gì à?”
“Cả thế giới đều biết, chỉ có tên đàn ông ngu ngốc ngành kĩ thuật như cậu mới không biết. Năm xưa, cô chủ này có hình khiêu dâm ở khắp mọi
nơi, cũng không chỉ có một người đàn ông, có có cả video đấy. Khi nào về tôi gửi cho cậu xem, cậu không biết cô ta lẳng lơ thế nào đâu, Chậc
chậc, cậu mà xem có khi cũng không kiềm chế nổi ấy. Cho dù năm xưa có
hơi kém, nhưng bây giờ có khi chính là hoàn hảo khó kiếm đấy.
“Không ngờ cô chủ lại là người như vậy. Vậy sao tên họ Tả kia còn muốn cô ấy.”
“Cậu không hiểu rồi, loại phụ nữ này mới có sức quyến rũ, ở trên
giường đảm bảo phục vụ cậu rất thoải mái. Phải nói rằng ông chủ chúng ta rất lợi hại, phái cô chủ ra tay tóm lấy tên họ Tả. Nếu không Cao Thị
sao có thể ăn được dự án Thành Phố Hàng Không chứ?”
“Haiz, suy cho cùng chỉ có cô ba là được, trong sáng hơn nhiều. Nhưng trong sáng thì trong sáng, chứ ngực cũng không nhỏ…”
Cao Ca cũng không nghe nổi nữa, mấy gã bỉ ổi bàn luận đến nỗi chỉ có hơn chứ không kém mấy bà tám.
Cô đẩy bình phong đi ra ngoài.
Bên ngoài hai gã bỉ ổi nhìn thấy Cao Ca, phút chốc trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp muốn cứu vãn mấy câu, cả buổi cũng không nói được mấy từ.
Cao Ca liếc nhìn tấm thẻ trên ngực của bọn họ, một người trong đó hơi nhát gan, như phản xạ có điều kiện cố che giấu một cách nhưng vô ích.
Nhưng Cao Ca lại không muốn dây dưa với bất kỳ bàn luận nào của bọn họ,
cô không nói câu nào rời đi ngay.
Nếu như trước đây nghe thấy có người độc mồm độc miệng nói về cô,
nhất định cô sẽ đi bảo ba đuổi việc bọn họ, sau đó tìm vài người hung
hãn dạy cho bọn đàn ông lắm chuyện này một trận, khiến bọn họ ở thành
phố này không được sống yên ổn.
Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy phiền, chán ghét, nhìn những loại ghê tởm
này chỉ khiến mắt cô thêm dơ bẩn, cô không có hơi đâu để phí thời gian
với những kẻ như vậy.
Cô đi ra ngoài, bên ngoài hội trường vẫn là một màn ca múa hào nhoáng như vậy.
Cao Ca cảm thấy có hơi bực bội, cô muốn rời đi cho thông thoáng một chút
Cô lững thững đi tới ban công, lại không cẩn thận đụng phải một đôi
đang yêu đương vụng trộm, vì vậy cũng không thể ở lại đây được.
Cao Ca suy nghĩ một chút, quyết định rời khỏi bữa tiệc xuống dưới đại sảnh.
Cô đi qua hội trường, dọc theo đường đi gặp rất nhiều người không nhớ rõ tên, không nhỡ rõ tên các cô, các bác, đều là những thành viên hội
đồng quản trị của Cao Thị, khách quen chào hỏi với cô.
Họ toàn nói: “Tiểu Ca à, nhiều năm rồi không gặp cháu, càng lớn càng
xinh đẹp. Lúc nào sẽ kết hôn tổng giám đốc Tả tổng vậy, nhất định phải
mời bác dùng cơm, bác nhìn cháu lớn lên mà…”
Trên đường có thấy thoáng qua Cố Tư Nguyên đang bận rộn. Cố Tư Nguyên đúng là một tay xã giao lão luyện, chỉ vài ba câu là đã đuổi được người đi, trả lại sự thanh tĩnh cho Cao Ca.
Cao Ca cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Tiểu Ca, em hà tất phải nói cảm ơn với anh.”
Cố Tư Nguyên còn muốn nói với Cao Ca mấy câu, nhưng Cao Ca nhớ tới
những lời Tả Thừa Nghiêu cảnh cáo, bây giờ cô thực sự không muốn chọc
giận Tả Thừa Nghiêu, vì vậy đành tìm cái cớ rời đi.
Cô đi ra khỏi bữa tiệc náo nhiệt, lại nhất thời không biết nên đi đâu.
Cao Ca sững sờ ở cửa nửa buổi, cuối cùng vẫn là cơn đói làm thức tỉnh cô. Cả đêm cô chưa ăn thứ gì, hay bây giờ đi xuống nhà hàng dưới lầu
ngồi một lúc, cô nhớ ở đó có món bánh bao cua rất ngon.
Vì vậy, cô đi thang máy xuống tầng hai ăn món Trung Quốc.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ tiến lên đưa thực
đơn, Cao Ca hỏi: “Đầu bếp Trương vẫn ở đây chứ? Tôi muốn ăn bánh bao cua của ông ấy làm.”
“Đầu bếp Trương nửa năm trước đã về hưu, bây giờ là thầy Lâm học trò
của ông ấy làm. Nhưng thật ngại, thưa cô, vừa khéo có vị khách cũng gọi
bánh bao cua, gọi đích danh thầy Lâm tự tay làm. Bây giờ thầy Lâm đang
bận một chút, cô xem hay là bàn của cô chờ một chút, nếu không tôi gọi
đầu bếp khác làm thay.”
Cao Ca cũng chỉ đột nhiên cao hứng, cũng không phải khăng khăng đòi ăn, vì vậy cũng không tính toán, tùy ý gật đầu một cái.
Cơm nước xong, thời gian cũng không còn sớm, có lẽ bữa tiệc bên trên cũng đã kết thúc.
Cao Ca gọi người tới thanh toán, nhân viên phục vụ lại nói: “Thưa cô, bàn của cô đã được tính rồi.”
Cô