
phút này.
Chúng ta từng sống cùng nhau tốt như vậy, trong không gian nhỏ
hẹp hơn 10m2, chúng ta cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, cùng nhau đi mua đồ, đi dạo
phố… cùng nhau nửa đêm bò lên giường nấu mì ăn liền, cùng nhau ngồi tư thế ngồi
xổm đáng khinh mà ăn hạt dưa.. Rất tuyệt đẹp, thời điểm khó gặp nhất của một
người chúng ta đều sống cùng nhau,tương thân tương ái, tuy hai mà
một.
Nay việc trách ra đã đến ngay trước mặt, không thể không trốn
tránh hiện thưc.
Tuy rằng xã hội hiện đại, internet trở thành phương tiện thông
tin thông dụng nhưng vẫn là bất đồng. Vô luận sau này cố gắng gặp lại nhau như
thế nào đi chăng nữa cũng không thể thân mật khăng khí giống như mấy năm học đại
học, vui vẻ không lo như trước nữa.
Nhất thời nghĩ tới như vậy, tâm Tô Nhan liền nhịn không được mà
có chút co rút đau đớn, thương cảm như vậy không biết nên nói gì. Không nghĩ
chia tách khỏi bạn bè như vậy nhưng lại không cách nào thay
đổi.
Thời điểm Hứa Triết Quân đến đón Tô Nhan, liền nhìn thấy nha đầu
kia khóc đến cả hai mắt sưng lên như quả hạch đào lớn. Hứa Triết Quân không có
mở miệng an ủi, dùng ngôn ngữ bây giờ giống như đem trứng chọi đá. Đêm Tô Nhan
ôm vào trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, Hứa Triết Quân cứ như
vậy không tiếng động đứng bên cạnh mà trấn an cô.
Đợi cho Tô Nhan bình tĩnh trở lại, tay Hứa Triết Quân đã nắm lấy
cái mũi nhỏ của cô, cười hỏi, “Tốt hơn chưa?”
“Vâng.” Tô Nhan có chút ngượng ngùng le lưỡi, đầu ở trong lòng
Hứa Triết Quân cọ cọ, cười hì hì.
“Được rồi, trở về nhà thôi.” Hứa Triết Quân nhếch khóe môi lên,
ôm lấy thắt lưng của cô, hướng bãi đỗ xe mà đi tới.
Nghe được hai chữ “về nhà”, Tô Nhan cảm thấy rất uất ức, có một
cảm giác ấm áp quanh quẩn trong lòng.
Tô Nhan hướng tới Hứa Triết Quân nhếch miệng cười, “Uh, chúng ta
về nhà.”
Về nhà, Tô Nhan cả người đầy mồ hôi, cảm giác rất khó chịu nên
trước hết chạy vào tắm để tắm rửa trước.
Đợi cho Tô Nhan tắm rửa xong, Hứa Triết Quân đã nấu xong nước lá
tỏi nấm hương xong rồi. Loại nước này uống rất tốt cho mọi người trong mùa hè,
mở điều hòa làm lạnh phòng dần dần, ôm chén nước lớn lên ngồi trên ghết sô pha,
xem
nhiên, nếu có một người nữa ngồi bên cạnh cùng xem, cùng làm chuyện giống mình,
cuộc sống như vậy thật tuyệt đẹp. Cuộc sống của Tô Nhan chính là mỹ mãn khiến
người ta đố kỵ như thế.
Hứa Triết Quân nghiêng đầu, đột nhiên nói, “A Nhan, tuần sau công
việc của anh ở nơi này đã xong.”
Tô Nhan trừng mắt nhìn, rồi cũng lên tiếng,
“Uh.”
“Anh tính đi thành phố N.”
Nghe nói như thế, Tô Nhan sửng sốt một chút rồi mới hỏi lại, “A…
vì sao? Anh ở thành phố H làm không thuận lợi sao?”
Hứa Triết Quân lắc đầu, “Không phải.”
“Thế vì sao muốn đi thành phố N?”
“Em nói xem?” Hứa Triết Quân mị hí mắt tình, trong mắt nổi lên sự
nguy hiểm.
Tô Nhan cười hì hì, thần kinh vội phản ứng lại, cọ cọ vào người
hắn xem như nhận sai.
Hứa Triết Quân quét mắt liếc nhìn Tô Nhan một cái, thấy vẻ mặt
nịnh nọt của cô cũng không muốn cùng cô so đo cái gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng nói
ra một câu, “Cha mẹ anh cuối tháng này sẽ trở lại, bọn họ muốn gặp
em.”
“Cái gì?” Tô Nhan tựa hồ như chấn động, giống như bị điện giật mà
lập tức nhảy dựng lên. Cô khiếp sợ nhìn Hứa Triết Quân hồi lâu mới bình tĩnh trở
lại, sau đó lắp bắp hỏi, “Thật… thật sự sao?”
Hứa Triết Quân nhíu mày, rõ ràng có biểu tình như muốn nói, “em
nói vô nghĩa”.
“Cái này…” Tô Nhan xấu hổ, vô cùng rối rắm nhìn Hứa Triết Quân.
Cuối tháng này, không phải là cuối tuần sau sao? Thế trong nháy mắt làm sao mà
chuẩn bị kịp chứ.
“Sao?” Hứa Triết Quân nhếch mày, chờ câu nói tiếp theo của Tô
Nhan.
“Cái này… em còn không có chuẩn bị tâm ý.” Tô Nhan tội nghiệp
nhìn hắn.
Hứa Triết Quân nhếch môi lên rồi nói, “Anh không phải nói trước
cho em hai tuần để cho em chuẩn bị tâm lý sao?”
Tô Nhan trầm mặc. Cho người ta hai tháng sợ còn chuẩn bị không
được, chỉ có hai tuần còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh
sao.
“Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ.” Hứa Triết Quân xoa
xoa đầu Tô Nhan, giọng nói mềm mại hơn, “Yên tâm, cha mẹ anh đều người nói
chuyện rất thoải mái. Hơn nữa bọn họ sớm đã biết em, không có việc gì
đâu.”
Yên tâm sao? Người ta trong hai tuần này cho dù có chuẩn bị tốt
tâm lý đến đâu cũng không an tâm. Tô Nhan khóc không ra nước mắt, người này mỗi
lần đều khiến cô trở tay không kịp. Lần trước muốn đến nhà cô đã thế này rồi,
lần này lại đến gặp cha mẹ hắn… Được rồi, thông báo trước ít nhất cũng được coi
là tiến bộ.
“Đừng nghĩ nữa. Dù sao trước sau gì cũng phải gặp, em trốn không
thoát đâu.” Hứa Triết Quân hôn nhẹ lên trán Tô Nhan, trấn an mà
nói.
Tô Nhan oán hận nhìn hắn một cái, bĩu môi không nói
gì.
Gặp bộ dạng khó xử này của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười khẽ,
“Đừng lo lắng, không phải còn có anh sao, em sợ cái gì?”
Có thể không lo lắng sao? Có thể không lo lắng sao? Đột nhiên nói
muốn gặp cha mẹ chồng… không đúng, như thế nào lại đột nhiên biến thành cha mẹ
chồng rồi? Thằ