pacman, rainbows, and roller s
Yêu Người Không Thông Minh

Yêu Người Không Thông Minh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322250

Bình chọn: 9.5.00/10/225 lượt.

Có mới lạ!! Anh hoài nghi bên trong căn bản trống không”

Trong đầu nàng chứa gì không quan trọng!!

“Quan trọng, tại sao anh không nói yêu em, vì sao muốn em lấy anh”- nàng lên án hắn kịch liệt

“Anh chưa nói sao?”- Hắn cho là hắn có nói, bằng không biểu hiện của hắn cũng quá rõ ràng.

“Anh chưa nói”- Chỉ nói thích nàng. Nàng khẳng định chắc nịch:

“Em cũng chưa nói em yêu em”- Cho nên hắn luôn lo lắng nàng bị người khác lấy đi.

“EM chưa nói”- Nàng hoài nghi nhìn hắn. “Vậy nhất định anh phải nói trước như thế mới được”

Đây là ngụy biện gì thế? Hắn không nghĩ là đúng.

Bây giờ không phải lúc đòi nam nữ ngang hàng, nam nữ bình quyền? Chẳng lẽ cứ phải nam sinh bày tỏ thái độ trước mới được sao?

“Được rồi! Vương Tiêu Lăng anh thích em”- Hắn chuyên chú nói, sau đó dùng ánh mắt bảo: “Được rồi đến lượt em”

“Cái gì? Chỉ qua loa như vậy sao?”- Gì mà được rồi, Vương Tiêu Lăng, anh thích em, giống như là miễn cưỡng thích nàng? Giống như có cũng được không có cũng không sao? Nửa điểm thành ý cũng không có

Không Tử nói đúng, nữ nhân cùng hài tử đều khó nuôi như nhau. Mà vừa vặn ở trước mặt hắn tuy cùng một người nhưng đều là nữ nhân tính cách trẻ con.

Hắn thở dài xem như nhận thua: “Vậy em muốn thế nào mới coi là không qua loa”

Rõ ràng khí thế của hắn luôn lớn hơn nàng, tình huống hòan cảnh đều do hắn làm chủ, vì sao bây giờ lại chuyển thành hắn nhân nhượng vì lợi ích mà nịnh nọt nàng?

“Em cũng không biết”- hắn không thể tự mình nghĩ sao? Vấn đề này sao lại hỏi nàng.

“Vậy anh nói lại lần nữa”- hắn hít một hơi thật sâu, hai tay giữ lấy mặt nàng, từng câu từng chữ nói: “Vương Tiêu Lăng, anh thích em, anh thích em rất lâu rồi”

CHờ thật lâu sau Vương Tiêu Lăng cũng chỉ ngơ ngác không có phản ứng, Nghiêm Tử Hiếu tưởng rằng nàng không phải đã ngủ mơ chứ, hốc mắt nàng ửng hồng, nước mắt rớt theo gò má rớt xuống

“. Em… Em khóc cái gì?”- Tay hắn không biết nên thế nào cũng không biết phải làm sao.

“Không.. không công bằng”- nàng thút tha thút thít nói, miệng lại nở nụ cười vui vẻ.

“Sao lại không công bằng”- Hắn không có qua loa, rất thành tâm tỏ tình, rốt cuộc sai ở đâu

“Enh chỉ có thích.. chứ không có yêu em đúng không? Như vậy không công bằng, em yêu anh nhiều hơn mà?” Đầu nàng rũ xuống, may thay trong phòng khá tối nên không thấy sự ngượng ngùng của nàng.

Thật xấu hổ.. nàng nói như vậy, hắn có cảm thấy nàng da mặt rất dày không, thật mất mặt?

Nàng yêu hắn so với hắn hơn rất nhiều?

Hắn sẽ không phải thử nghiệm nhiều lần nữa nên bắt đầu nghe nhầm đấy chứ?

“Em,… em vừa nói gì?”

Nói lần thứ nhất da mặt nàng đã muốn cháy lên, vừa nghe hắn hỏi, nàng liền như con chiêm đà điểu kéo chăn phủ lên đầu, coi như không xảy ra chuyện gì.

Nhưng những lời này Nghiêm Tử Hiếu đã chờ đợi biết bao nhiêu lâu không thễ dễ dàng buông tha nàng, hắn kéo chăn giật khỏi gường, hai mắt vừa lo vừa vui nhìn nàng.

“Nói cho anh biết, vừa rồi lời em nói có thật không?”- Ông trời, Hy vọng đây chỉ là giấc mộng.

Hắn chăm chú quan sát nàng, làm cho da mặt nàng như bốc cháy: “Phải..a!! những lời ngượng ngùng như thế còn phải nói mấy lần đây!”

Hắn chậm rãi quyến rũ cười. “Không có, tốt rất tốt,”

“Tốt cái gì.. ngô!”- Nàng ngây ngốc ngẩng đều, đôi môi đỏ mọng bị hắn che lấp, tinh tế nhấm nháp.

Đây là tính huống gì chứ? Sao lại vô duyên vô cớ bắt đàu hôn nhau.

“Nghiêm Tử Hiếu anh đang làm gì vậy…sao anh cứ dục tính như vậy, một chút kiềm chế cũng không có”- Nàng giữ chặt áo đang bị hắn cởi, một bên đỏ mặt lầm bầm.

Hắn cười khẽ đem nàng ôm vào lòng, liếm nhẹ vành tai nàng, luồng khí nóng tràn qua mặt nàng: “Anh không biết em yêu anh nhiều hơn cả anh yêu em đó, để bày tỏ công bằng, anh không phải cũng nên bày tỏ tình yêu của mình sao?”

“Ah”- nàng né tránh nụ hôn của hắn. “Chính mình háo sắc còn nói nhiều.

Giờ phút này, ổ ngoài cửa sổ trời bỗng nhiên đỏ rực pháo hoa tung lên như đóa hoa mỹ lệ, hấp dẫn sự chú ý của hai người.

“Nghiêm Tử Hiếu. Anh xem kìa, pháo hoa đẹp quá”- Nàng cười rực rỡ như hoa không quên lôi kéo người mình yêu cùng xem

Ở Mỹ quốc nhiều năm, Nghiêm Tử Hiếu không biết cái này có gì mà vui chứ. “Có gì đâu, rất bình thường mà, đẹp chỗ nào? Anh còn thích dáng vẻ nằm trên giường của em hơn”

Nàng e lệ trốn vào ngực hắn nói: “Sắc phôi!! Nói gì cũng bậy a!!”

“Không!! Anh cảm thấy anh rất chân thành…. Cho nên chúng ta tiếp tục đi”

“Để em xem xong hết pháo hoa đã”- nàng ngược lại rất kiên trì.

“Vì sao?”- Pháo hoa có gì đẹp? Hắn không chấp nhận.

“Bởi vì…”- Nàng trừng mắt nhìn hắn… “Bởi vì đây là lúc… em và anh hạnh phúc nhất”

Ngụy biện gì thế này? Hắn bật cười nhìn nàng.

“Có anh cũng phải rất ngốc không”- Nàng tiến sát vào ngực hắn, ngọt ngào chậm rãi giải thích. “Anh nghĩ sao!! Anh là một thiên tài nhưng cuối cùng lại đi yêu một người ngu ngốc như em . Điều này có phải rất lạ không Nhưng chỉ có lúc ở với em, anh mới cảm thấy niềm hạnh phúc bình thường ngu ngốc. EM nói đúng không? .”

Hắn vuốt tóc nàng, trong mắt chứa đựng sủng nịch ôn nhu :”Đều là do em tự nói”

Quả nhiên chỉ có nàng hiểu hắn.

Hắn không muốn bị gọi là thiê