
i chuyển về phía nơi bàn tay nàng đang giữ hắn, cuối cùng dừng lại trên gương mặt vui vẻ của nàng, hắn bình tĩnh trên mặt lộ vẻ lạnh lùng rồi gật đầu.
Thấy hắn nhận lời, nàng đột nhiên thả lỏng, không muốn buông tay hắn ra để cho hắn đi. Hắn hứa ngày mai sẽ cùng nàng ăn sáng, liệu đây có phải là bắt đầu không phải sao?
Hiền Vũ Tây vuốt vuốt chiếc váy bi, tho dọn bữa sáng rồi quăng đồ thừa vào thùng rác. Xoạc một tiếng, chiếc túi rỗng bị quăng đi.
Có người làm bạn lúc sáng sớm mang đến cảm giác thật khác biệt. Từ đó cứ tảng sáng, hai người lại cùng nhau ăn bữa sáng nóng ấm, mỗi ngày đều như vậy, kể cả ngày nghỉ cũng thế.
Cứ như thế một tháng trôi qua, nam nhân cuối cùng cũng nguyện ý kể chuyện về bản thân mình, còn hẹn nàng cùng ăn bữa tối.
“Chú mời khách sao?”- Hiền Vũ Tây mỉm cười liếc nhìn hắn/
Kỳ thật cho dù hắn trả hay không nàng cũng đều đáp ứng… chỉ là nó đã trở thành tập tính của hắn.
Có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm , tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Ta đương nhiên là mời khách, cho nên em có đồng ý không?”
“Chú mời đương nhiên ta đi”- Hơn nữa quan trọng là anh, chứ không phải bữa cơm đó.
“Vậy tối nay”- Hắn suy nghĩ nói. “Chúng ta hẹn ở đây rồi đi ăn cơm”
“Ừh”- Hiển Vũ Tây cười nhẹ nhàng nhìn qua hắn, trong nội tâm cảm thấy ấm áp
Tốt quá!! Ít ra bữa cơm tối nay không có mình nàng.
Chuông hết giờ học vang lên, hành lang lúc nãy còn yên tĩnh nay trở nên náo nhiệt, tự phía cuối hành lang một bước chậm rãi đi lên làm cho tiếng người ầm ĩ xung quanh trở nên yên tĩnh.
Là một thiếu nữ trên người mặc đồng phục được thiết kế khác so với mọi người. Mái tóc đen nhánh dài tới eo, không bị nhiễm chút phong trần duy trì bản chất nguyên thủy nhất, mái tóc phiêu tán theo từng bước chân của chủ nhân. Đồng phục thẳng thớm không có lấy chút tỳ vết, giống như đồ mới được chế tác hoàn mỹ, ngay cả đôi giày đen giống như vừa được đánh bóng chói sáng khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Gương mặt trái xoan của thiếu nữ lại xinh đẹp hoàn mỹ khiến người khác tán thưởng, kết hợp với làn da trắng nõn khiến người khác thèm nhõ dãi, đôi môi đỏ mọng kiều diễm giống như người từ tranh vẽ bước ra- ngoại trừ đôi mắt không mang theo vẻ nhu nhược, mà rất sắc sảo khiến người khác nhận ra ánh mắt rất quyết đoán.
Thiếu nữ chậm rãi đi qua hành lang, đi không phát ra tiếng động cực kì coi trọng lễ tiết như đã trở thành thói quen, cho đến khi thân ảnh quẹo biến mất nơi hành lang trước mắt mọi người. Mỗi người mới thở dài, tiếng ồn ào lại khôi phục.
“Cho dù thường xuyên gặp cô ấy nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác áp lực, cô ấy đúng là xinh đẹp, nhưng cảm giác so với huấn luyện viên còn đáng sợ hơn”- Một nam học sinh lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc
“Cho mình xin đi!! Hội học sinh của Thanh Phong đâu phải bù nhìn”- Có người nhịn không được nói xen vào. “Đừng nói chỉ chúng ta, nghe nói ngay cả các bang phái nổi tiếng xung quanh đây một khi gặp cô ấy rồi còn phải hạ mình không dám thở mạnh không dám thốt một tiếng”
Tổng quản Thanh Phong học viện- Hiền Vũ Tây từ sau khi nhậm chức, dù là tổng quản của Thanh Phong nhưng đảm nhận luôn cả chức phó hội trưởng, nhưng chỉ cần là học sinh của Thanh Phong ai cũng biết thiếu nữ nhìn nhu nhược cổ điển kia là cá ăn tươi nuốt sống người khác, giết người mà vẫn mang theo nụ cười ác độc, nếu như không có dung mạo, đám tiểu thư kiêu ngạo trong trường, cả đại thiếu gia làm sao có thể khuất phục dưới thế lực của nàng.
Mặc dù không phải là thành viên của hội học sinh, nhưng cũng hiểu được, mỗi khi có việc cần hội học sinh lại ra mặt khẳng định thực lực của mình, mỗi hoạt động do nàng tổ chức đều hoàn mỹ không có lấy khuyết điểm.
Nói tóm lại, Hiền Vũ Tây tuy là mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không phải làm đám mỹ nự cao ngạo thích trèo cao.
“Có một đống lão đại hộ tống, ai dám trêu cô ấy chứ”- Nam học sinh cướp lấy tập san báo mới ra hôm nay, trên mặt có một tiểu đề khiến người khác không khỏi xôn xao.
Tổng quản Thanh phong ở trong công viên cùng một nam nhân ăn sáng??!!
“bản thân ta không sợ chết, không sợ khó kiên định dũng cảm nhất định sẽ vì mọi người sưu tập tin tức”- Mao Tiểu Lục đột nhiên từ trong đám người ló ra, vẻ mặt thong dong làm cho mọi người cảm động sâu sắc.
NHưng cảm động là cảm động, tánh mạng của họ chỉ có một cái, tuyệt đối không vì những chuyện bà tám mà liều mạng. Cho nên mọi người vỗ vỗ vai Mao Tiểu Lục: “Cậu tiếp tục vố gắng đi!! Chúng ta sẽ giúp cậu duy trí tinh thần”
Cái gì? Duy trì tinh thần?
“Ai, khoan đã, việc ủng hộ này chẳng thực tế tí nào”- Mao Tiểu Lục trên mặt hiện lên ba đường hắc tuyến, quai hàm như bị trẹo biểu hiện bất mãn.
Mọi người cười hắc hắc mấy tiếng, lui về phòng học của mình, đóng cửa sổ lại, tính đến đóng cửa thanh tu làm người văn minh.
Dù cái mệnh nhỏ này không quan trọng nhưng vẫn phải bảo hộ, cho nên tạm thời dẹp cái gọi là đạo nghĩa bạn bè qua một bên!
Chỉ có điều tổng quan thanh Phong học viên đại danh đỉnh đỉnh lại ăn bữa sáng cùng người lạ, đúng là không sợ chết… không đúng!! Phải nói là quá dũng cảm. “Sao Tiêu Lăng vừa mới bị