
như tường đồng
vách sắt, cô cảm thấy quá mất mặt.
Số người đứng dần dần giảm
bớt, cô phát hiện mọi người bắt đầu dùng bộ mặt kinh ngạc lại không che
giấu được vẻ mặt muốn xem kịch hay nhìn về phía cô, mà khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô không ngừng nóng lên.
Aizzz… Cô không biết xấu hổ cũng không được.
"Kha Dụ Phân, trò thi mấy điểm?" Thầy giáo số học vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn cô chằm chằm.
Cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng ấp a ấp úng nói hai chữ "Linh phân" (*0/100).
Tựa như kíp nổ rốt cuộc bị đốt cháy trên mặt thầy giáo số học, sau đó thầy giáo số học tức muốn nổ tung ——
"Linh phân? ! Kha Dụ Phân, trò bị làm sao vậy? Một đề toán dễ như vậy mà trò
lại không làm được để cho 0/100?" Giống như bị sét đánh trúng, thầy giáo số học điên cuồng rống to "Bước lên đây ——"
Cả người Kha Dụ Phân run lên. Bởi vì cô biết rõ, bước lên cũng không phải là đặc cách gì,
bởi vì thầy giáo số học không phải hiền từ, dạy dỗ nhẹ nhàng đối với ông mà nói là cái rắm, ông là tín đồ trung thành của châm ngôn ‘không đánh
không thành tài’.
Cô nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu rồi rời khỏi
chỗ ngồi từ từ bước lên bục giảng, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng cô lo
lắng, run rẩy như bản thân đang đi lên đoạn đầu đài.(*máy chém đầu) Quả nhiên, thầy giáo đã cầm sẵn cây roi mây, chỉ muốn nhanh chóng cho cô một trận.
Cô giơ hai tay lên cao, khi thầy giáo số học đánh mạnh cây roi lên tay cô
như thanh chùy nặng nề rơi lên tay mình, cô đau đến mức kêu lên… ‘Á’
Đau quá, thật sự rất đau, trước kia cô luôn giương mắt lạnh lùng nhìn những bạn học khác bị đánh, không biết mùi vị đó đau đớn đến tê tâm liệt phế
như thế nào, cho đến khi bản thân ‘được’ thưởng thức.
"Không cho
phép rút tay lại, cũng không được kêu đau, thi chỉ được chừng đó điểm,
tôi cảm thấy mất thể diện thay cho trò, đây là cảnh cáo cho trò." Nói
xong lại tiếp tục tặng thêm cho cô hai cái nữa lên tay.
Con mắt
của tất cả bạn học đều trợn tròn, há hốc mồm, yên lặng như tờ. Ai cũng
không dám tin, Kha Dụ Phân là một học sinh ưu tú hôm nay lại bị trứng
ngỗng, cô là học trò được thầy giáo yêu thương nhất!
Kha Dụ Phân đau đến nước mắt cũng muốn lăn ra ngoài, cô cắn môi nhịn đau, mặt đỏ bừng trở lại chỗ ngồi.
"Hôm nay sau khi tan học, tìm ra đáp án chính xác, rồi mang đáp án và đề lên đây, mỗi đề chép phạt mười lần. Không làm được thì đừng đi học nữa."
Quá mất mặt, cô chưa từng bị mất thể diện như vậy, hiện tại nếu ném cho cô
một củ khoai, vừa đúng lúc có thể ứng nghiệm thành ngữ củ khoai lang
phỏng tay. Kha Dụ Phân suy nghĩ đánh trống lảng.
Cô có dự cảm đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu, tiếp theo cô còn nhiều cơ hội bị chấn động nữa.
Kha Dụ Phân dùng sức hít sâu, quyết định đây là cái giá phải trả cho việc cô được quay lại quá khứ làm lại từ đầu.
Sau khi tan lớp, các bạn học vây lại bàn luận xôn xao.
"Kha Dụ Phân hôm nay thế nào? Môn số học của cậu không phải tốt nhất sao? Sao thì chỉ được linh phân."
"Tớ thấy thầy giáo tóc giả đã bị cậu ấy chọc cho tức chết rồi." Có bạn học không nhịn được cười.
"May mắn cậu ấy là học sinh được thầy giáo yêu thương nhất. . . . . ."
"Cậu ấy không phải bị trái bóng hôm qua đụng trúng nên váng đầu chứ? Nghe
nói cậu ấy còn ói lên tay của Bạch Thư Duy." Suy diễn xong, mọi người
không hẹn mà cùng nhìn về phía người gây họa, Trần Quang Tông.
"Tớ? Chuyện đó liên quan gì tới tớ!" Anh cảm giác mình vô tội. Vả lại, cái tội này bị gán lên anh cũng quá nặng đi!
"Thầy giáo số học vô cùng nặng tay, một cái cũng đau chết người, cậu ấy còn bị đánh ba cái, thật sự là rất đau."
"Đây không phải là vấn đề đau hay không đau, trên thế giới này người có năng lực thì luôn thắng thôi." Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng đủ để
cho mọi người nghe.
Theo tiếng nói, Kha Dụ Phân nhìn thấy Uông Tinh Tinh, đó là Uông Tinh Tinh mười năm trước, Uông Tinh Tinh vô cùng ghét cô.
Làm bạn học sáu năm tiểu học, thật khó khăn mới thoát khỏi nhau ba năm học
trung học cấp hai, không ngờ lên cấp ba, hai người lại học cùng lớp. Có
thể nói là oan gia ngõ hẹp!
"Tinh Tinh, cậu thi tốt không?" Bạn học hỏi.
"Bình thường, 75/100 không được tốt lắm."
"Ôi 75/100, không tệ, không như tớ, số học luôn là môn khó nuốt nhất. . . . . ."
Kha Dụ Phân nhìn chằm chằm Uông Tinh Tinh, trong đầu nhớ tới lần cuối cùng
hai người gặp mặt nhau trong quán cà phê, Uông Tinh Tinh nói cô ta đã
oán giận cô như thế nào, cô mới hiểu ra bản thân đã từng làm tổn thương
cô ta bao nhiêu.
Tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà
chết. Đối với chuyện Uông Tinh Tinh giễu cợt, cô không nói gì, bởi vì
đây là thứ cô nên nhận.
Đang muốn lấy giấy trắng ra, yên lặng
viết phạt mười lần, bóng dáng cao lớn đột nhiên đi tới bên người cô như
một làn gió, không đợi cô phản ứng, Bạch Thư Duy đã giữ chặt cổ tay của
cô, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi, kéo cô ra khỏi phòng học.
Một người
là soái ca trong mắt bạn học, vạn người mê, một người là học sinh giỏi
ưu tú được thầy cô yêu quý, đột nhiên nắm tay nhau đi ra khỏi lớp, quả
nhiên làm cho bạn học trong lớp xôn xao bàn tán.