
ngươi ôn chuyện.”
” Ôn chuyện?”
” Ngày hôm qua?”
Quan Tử Ngâm và Hoắc Duyên đồng thời mở miệng, nhưng hai người lại chú ý hai trọng điểm hoàn toàn khác nhau.
” Ngày hôm qua, thời điểm đi dạo phố gặp phải.” Quan Tử Ngâm dựa vào hắn, nhỏ giọng trả lời, cuối cùng nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Thực
không hay ho.”
Hoắc Duyên miễn cưỡng nhịn cười, tiếp theo liền nàng nói: “Ta không biết là chúng ta còn chuyện gì để ôn.”
” Đừng nói như vậy.” Lí Thành Thị có chút xấu hổ nói.
” Ngươi hẳn là biết ta không thích quanh co lòng vòng, có mục đích gì
liền nói thẳng ra đi, không cần lãng phí thời gian của mọi người.” Quan
Tử Ngâm nhìn vợ chồng bọn họ, tỏ vẻ gọn gàng dứt khoát.
Hoắc Duyên cố gắng nín cười.
Trời ạ, nàng nói rất ngắn gọn, súc tích, thật sự rất đáng yêu.
“Ngươi có cần phải không thân thiện thế sao?” Ngô Nghi Linh không thể nhịn được nữa tức giận hỏi.
” Chúng ta như vậy còn chưa đủ thân mật sao?” Quan Tử Ngâm lấy vẻ mặt khó hiểu hỏi Hoắc Duyên.
” Có lẽ bọn họ không muốn uống trà mà muốn uống cà phê hoặc rượu.” Hoắc
Duyên còn rất nghiêm túc trả lời nàng, sau đó ngẩng đầu lên, cao giọng
phân phó: “Đi lấy bình hồng rượu, Chử Hồ cà phê lại đây.”
Không ngờ hắn sẽ trả lời và phản ứng như vậy, Quan Tử Ngâm không nhịn được chợt cười ra tiếng.
“Ha ha ….. ” Cô cười đến chảy cả nước mắt, không thể nào khống chế nổi.
“Tử Ngâm, cười to như vậy là rất không lễ phép.” Hắn còn nói vẻ ôn nhu, cô lại càng cười lớn.
“Chúng ta đi.” Ngô Nghi Linh nổi giận đùng đùng đứng dậy, lôi tay lão công, sắc mặt rất khó coi.
“Đừng như vậy, tính tình Tử Ngâm chính là như vậy, cô ấy không có ý gì đâu.”
Không ngờ Lí Thành Thị lại trấn an lão bà làm cho Quan Tử Ngâm không tự chủ
được mà dừng cười, vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn Hoắc Duyên.
Nén giận như vậy, rốt cuộc hắn ta có ý đồ gì?
“Thành Thị huynh nói phải.” Hoắc Duyên nhìn về phía Lí Thành Thị, đột nhiên mở miệng nói.
Quan Tử Ngâm thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất.
Thành Thị huynh?
Tuy rằng không biết tại sao Hoắc Duyên đột nhiên cùng hắn ta xưng huynh gọi đệ, nhưng cô vẫn quyết định nhìn trước nói sau.
“Tử Ngâm tính tình chính là như vậy, mong bà chị không để bụng.” Hoắc Duyên tiếp tục nói: “Nhưng hai vị tới tìm Tử Ngâm ôn chuyện mà hiện tại cũng
không còn sớm, tôi nghĩ, hai người có muốn ở lại một đêm không? Như vậy
dù là ôn chuyện hoặc làm cái gì khác đều được, thời gian có vẻ đầy đủ
hơn.”
“Như vậy thật xấu hổ.” Lí Thành Thị lập tức trả lời, trên mặt không có chút ý tứ hàm xúc cự tuyệt nào.
Quan Tử Ngâm suy nghĩ, có lẽ đấy chính là mục đích bọn họ đột nhiên chạy tới tìm mình, muốn ở lại khu nhà cao cấp này một hai ngày, như vậy cũng đủ
để bọn họ trở về khoe với tất cả bạn bè.
“Bạn của Tử Ngâm cũng coi như là bạn của tôi, nếu hai vị không chê, mời ngủ lại một đêm đi.” Hoắc Duyên tỏ vẻ.
“Nếu Hoắc huynh đã nói như vậy, vợ chồng chúng tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh, quấy rầy rồi.” Lí Thành Thị tươi cười đầy mặt gật đầu nói.
“Đột nhiên bảo hai người ở đây nghỉ một đêm, hẳn là không kịp chuẩn bị quần áo ……. “
“Không, chuyện quần áo không cần lo lắng, thật ra chúng tôi vốn muốn nói chuyện phiếm với Tử Ngâm xong đi luôn nên hành lý cũng đã mang tới đây rồi.”
Quả nhiên đây là mục đích của bọn họ. Quan Tử Ngâm miễn cưỡng đè nén cảm
xúc chán ghét, cảm thấy đôi vợ chồng này sao lại ngây thơ và nhàm chán
như vậy? Quả thực là khó tin.
“Vậy sao? Tôi còn định gọi người mang vài bộ quần áo tới, nếu đã vậy, thì không cần nữa.” Hoắc Duyên mỉm cười nói.
Quan Tử Ngâm phát hiện đôi vợ chồng kia lộ ra vẻ mặt hối hận, rốt cuộc là
tới đây làm gì vậy? Đến hưởng ưu đãi à? Loại tiện nghi này cũng muốn
chiếm!
Cô đảo mắt, quyết định làm kẻ ác một chút.
“Anh đừng luôn ỷ vào thân phận, tài lực của chính mình, họ đều làm việc cho anh cả, tốt
xấu cũng phụ trách GiorgioArmani, LouisVuitton, C-alvinKlein cùng Hermes nha!.” Cô nhíu mày nói với Hoắc Duyên.
LV, Kevin, Louis?
Nghe đến tên mấy đồ hiệu kia, hai vợ chồng kia đều mở miện thật lớn.
“Anh rất ít khi phiền họ mà, chỉ có những lúc cần thợ may mới mời họ đến,
bình thường chỉ nhà thiết kế tới thôi.” Hoắc Duyên nói.
Quan Tử Ngâm
cảm thấy hắn thật sự là siêu phối hợp, mà đôi vợ chồng kia nghe được
‘nhà thiết kế’ căn bản là bộ dáng đã cứng lại, thật sự là rất buồn cười.
“Em phải nói với Kiều Di chuyện bọn họ ngủ lại.” Cô vội vàng đứng dậy nói
để ngăn mình cười ra tiếng, không ngờ vừa dứt lời Kiều Di đã bước vào,
vội vàng đi tới chỗ bọn họ.
“Thiếu gia, Hào thiếu gia tới.” Kiều Di báo cáo với Hoắc Duyên.
“Hào thiếu gia?” Chưa từng nghe qua nhân vật này, Quan Tử Ngâm tò mò.
“Ca của anh?” Hoắc Duyên nói.
“Em nghĩ anhlà con một.” Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn.
“Anh ấy là con nuôi của cha anh.”
“À, thì ra là thế.” Cô gật đầu.
“Sao đại ca lại đột nhiên tới đây?” Hoắc Duyên hỏi quản gia.
Kiều Di lắc đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Tuyết Lỵ tiểu thư cũng tới.” Kiều Di do dự một lát rồi mới nói.
Tuyết Lỵ tiểu thư, Quan Tử Ngâm đầu tiên là trừng mắt nhìn, tiếp theo là mở to hai mắt.