Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324062

Bình chọn: 9.5.00/10/406 lượt.

g quá lâu , có đôi khi nhớ lại những chuyện, những người đã qua, nội tâm sẽ có chút áp lực.

William tiến lại gần, nhét hoa hồng vào tay tôi: “Sinh nhật vui vẻ.” Đôi mắt anh ta sáng ngời, không dính chút bụi nào.

Tôi lại nhớ về những ký ức xa xôi.

Giữa thời gian ngắn ngủi trong năm tháng dài lâu, dường như cũng đã từng có một người làm bạn bên cạnh, dù tôi có phát cáu thế nào, giận dỗi,

đùa giỡn tùy hứng, anh ta vẫn cười ở bên tôi , dỗ tôi vui vẻ.

Vui vè làm bạn mấy năm, sau đó bị vứt bỏ, đổi lấy kết cục tàn khốc nhất trên đời.

Tôi mất rất lâu mới quên đi đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm này, quên gương

mặt của anh ta, cất giấu chuyện xưa vào sâu trong lòng, nhưng dù thế nào cũng không quên được đôi mắt anh ta cũng giống William không dính chút

bụi, không ngừng gợi lại chuyện cũ, khiến người ta chán ghét. Tôi oán

hận tất cả những gi liên quan đến anh ta.

Biết rõ rành rành William vô tội, mà tôi…

“Hừ… Đáng ghét…” Tôi cầm hoa hồng, gục đầu xuống, đè nén, khẽ nói, “Đáng ghét nhất.”

William lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mấy móng vuốt của tôi xé nát hoa hồng, ném lại lên người anh ta, đau đớn mắng: “Ngu ngốc! Ngày ra tù có gì hay mà chúc mừng? Chúc mừng sinh nhật chỉ là trò bịp bợm của con người, tôi không cần! Hơn nữa… Hơn nữa không biết còn chưa tính, rõ ràng Hồng Vũ đã nói cho anh biết tôi mẫn cảm với phấn hoa, còn đưa hoa đến làm quà? ! Thế này mà coi là thích? Mà coi là quà à? Căn bản chính là hành vi không có đầu óc! Chỉ số thông minh thấp cũng phải có mức độ chứ? !”

William yên lặng nhặt bó hoa nát vụn lên, ném vào thùng rác, lại xin lỗi: “Thực sự xin lỗi.”

Tôi tức giận đẩy anh ta ra, lao ra cửa phòng, muốn trốn khỏi nhà.

Dưới tầng, treo rất nhiều dải băng đẹp, trên bàn cơm có miếng cá cali

ghép cái bánh sinh nhật nhỏ, bên trên cắm mấy cây nến nhỏ, bên cạnh bày

lẵng hoa bằng lụa, phía trên có thiệp, viết “Dạ Đồng sinh nhật vui vẻ” . Vẹt đội mũ màu rữc rỡ, cầm pháo trong tay, hình như bị sự tức giận của

tôi dọa cho ngây người, sững sờ nhìn tôi.

Tôi cũng ngẩn cả người.

“Cái đó…” William đuổi theo, lắp bắp giải thích, “Chu Tư Tư nói sinh

nhật ăn bánh ngọt, nhận quà là kỉ niệm vui vẻ nhất của mỗi người, tốt

nhất là nên làm đối phương bất ngờ, cho nên tôi đã lên kế hoạch từ rất

lâu. Đi làm là vì quà không thể lấy tiền của cô mua tặng cho cô, nhưng

tôi thật sự quá ngu ngốc, tất cả tiền lương phải dùng để bồi thường mất

rồi, con gái thích kim cương vàng bạc túi xách hàng hiệu tôi không mua

được, chỉ mua được bó hoa hồng với cá ngừ cali nhỏ, tôi… Rất xin lỗi… Là tôi tự ý quyết định, luôn không để ý cô thích hay không thích đã làm

bậy, tôi lập tức thu dọn hết đây.” Anh ta vừa xin lỗi vừa luống cuống

tay chân thu dọn căn nhà, sau đó nhìn tôi một cái, cất bánh sinh nhật cá sống vào tủ lạnh.

Hồng Vũ ở sau lưng gõ gõ vai tôi: “Vừa lòng chưa?”

Tôi nhớ lại hành động của mình, cả người hơi nóng lên.

Hồng Vũ nhặt bó hoa hồng bị vò nát từ trong thùng rác nhét vào tay tôi:

“Mang quá nhiều thành kiến để nhìn sự việc, không tốt đâu.”

Tôi chậm rãi cầm lấy hoa hồng, đưa lại gần.

Không dị ứng như trong tưởng tượng, không hắt xì.

Đây là một bó hoa hồng đã cẩn thận bỏ hết phấn hoa.

Nát vụn.

Tôi là con mèo khiến cả thế giới chán ghét.

Tôi là Dạ Đồng, một mèo yêu Trung Hoa khiến người ta chán ghét.

Anh ta là William, một khuyển yêu giống Golden Retriever khiến người thích thú.

Tôi có ác cảm với anh ta!

Chó là sinh vật đáng ghét nhất quả đất!

Tôi mang theo đầy thành kiến với chó, dùng thái độ ngạo mạn nhất, lấy

lời khó nghe nhất làm hỏng tiệc sinh nhật anh ta dày công chuẩn bị cho

tôi. Anh ta lại lần thứ một nghìn lẻ một cúi đầu xin lỗi vì một sai lầm

không phải của mình, sau đó buồn bã thu dọn, không dám tiếp tục tới quấy rầy nữa. Tôi lúng túng khó xử một lúc lâu, vẫn không nói được câu xin

lỗi, quay đầu mà đi. Hoa hồng bị xé nát nằm im trong thùng rác, dường

như không còn lộng lẫy rực rỡ nữa.

Sư tỷ Hồng Vũ không đánh tôi, sư muội vẹt cũng lười oán giận, mấy người

đấy về cùng phe với chó, không ai bảo ai, tập thể tiến hành chiến tranh

lạnh ngầm với tôi. Tôi cô đơn nằm trong ổ mèo, ôm đuôi lông to xù, trong lòng khó chịu.

Biết rõ rành rành làm như vậy rất đáng ghét, biết rõ rành rành là không

cần ai thích mình, biết rõ rành rành chó là thứ có cũng được không có

cũng chẳng sao, nhưng ánh mắt William bi thương lại cứ vờn quanh trước

mặt, không gạt bỏ được, không quên được.

Nên xin lỗi, lại không có dũng khí xin lỗi.

Có lẽ thứ tôi ghét nhất trên thế giới này chính là bản thân?

Ở trong một góc âm u không ai để ý tới liếm lông, tôi còn nghiêm túc cân nhắc cả một ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ ý thông minh.

Đến trước tủ lạnh lấy bánh ngọt cá ngừ cali William chuẩn bị ra ăn hết,

sau đó trốn khỏi nhà đến một nơi không ai biết mười ngày ngày nửa tháng

để giảm bớt không khí xấu hổ. Chờ khi mọi người không tức giận nữa, đến

cửa hàng vật nuôi mua một tá bánh bích quy chó đắt tiền, bên trong đặt

một cái hình mèo, lén đặt lên giường William. Anh ta nhìn thấy sẽ hiểu

thành ý của tôi.


Old school Swatch Watches