Teya Salat
Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323593

Bình chọn: 8.5.00/10/359 lượt.

tiền đổi bằng miếng ngọc kia quả không bõ dính răng trước kẻ

tham ăn như tôi. Cho dù Tô Trọng Cảnh rất cố gắng tiết kiệm nhưng vẫn

dùng hết tiền rồi. Vì đề phòng đám yêu quái có ý xấu muốn nhân lúc tôi

bị thương đến giết tôi, tôi tạm thời cũng không tiện trở về lấy vàng bạc của tôi ở Hắc Sơn. Lạc Dương dưới chân thiên tử, thiên giới giám sát

rất nghiêm, yêu quái ở đây đều là loại an phận hiền lành, sinh sống có

quy củ, rất ít khi ăn hiếp nhau, gặp chuyện cần tranh chấp thì đều có

yêu quái cầm đầu giảng hòa. Hoàn cảnh hài hòa này cũng rất hợp để tôi

dưỡng thương, vì thế tôi quyết định ở lại Lạc Dương đến khi thương tích

tốt lên.

Đối với tôi, việc tha cho cái tên đầy tớ vô dụng này đổi sang kẻ có tiền cũng không quá khó khăn.

Nhưng so với loại người thủ đoạn gian xảo, ý nghĩ xấu xa, tôi thà ở cạnh người có linh hồn sạch sẽ như anh ta còn hơn, ít nhất là không cần phải lo có thể bị ám sát hay bị bán đứng hay không. Khi anh ta mở quầy viết

chữ, tôi liền nằm bên cạnh phơi nắng, nghe tiếng đọc sách của anh ta,

lại có ảo giác thế giới thật bình yên.

Thỉnh thoảng tôi sẽ nhảy lên tường góc ngõ, nghe đám bà tám buôn chuyện thu thập tin tức.

Tô Trọng Cảnh không quá thích nói về chuyện quá khứ của mình. Đáng tiếc

mấy ngày trước anh ta bị người ta phát hiện ra thân phận, trở thành đề

tài nóng hổi nhất lúc này. Tôi chạy đông chạy tây nghe một ngóng, cũng

hiểu được tình hình chung của toàn bộ sự việc.

Năm năm trước, Tô gia ở Lạc Dương cũng là danh môn thế gia, ông nội đức

cao vọng trọng, lúc mất đại tang náo nhiệt, cả dòng họ đều đến dự lễ.

Không ngờ, đêm túc trực bên linh cữu, tôi tớ buồn ngủ, không để ý đến

nến, nửa đêm vô ý để lửa bén. Lúc ấy đúng lúc thời tiết đang có gió to

khô hanh, lửa từ phòng chứa củi lan sang phòng khác. Khi mọi người bừng

tỉnh khỏi cơn buồn ngủ đã không kịp cứu hỏa nữa, gây nên thảm kịch, một

nửa thành Lạc Dương bị đốt cháy, khiến nhiều người cửa nát nhà tan, chết trong lửa. Tô gia ở ngay chính giữa biển lửa, không kịp chạy trốn, dù

cố gắng cứu giúp nhưng cả nhà gần như chết hết, chỉ còn Tô Trọng Cảnh

vừa mới mười hai tuổi ở trong phòng gần hồ nước, được người đầy tớ tình

nghĩa đưa ra ngoài trốn. Hai người đều bị bỏng, nghĩa bộc đã chết, dù

anh ta còn sống, nhưng vốn là một người tư chất thông minh, tiền đồ vô

hạn, lại bị trận hỏa hoạn thay đổi hoàn toàn. Ở thời đại thi khoa cử

phải là người không bị thương tật thì có thể nói anh ta đã không còn

tiền đồ gì nữa rồi.

Nguyên nhân hỏa hoạn do Tô gia, tai họa ảnh hướng đến nhiều gia đình, tổn thất rất lớn, quan phủ yêu cầu bồi thường.

Ông Tô thi thư gia truyền, xưa nay tích đức, cũng không biết tại sao lại gặp phải đại họa này. Tôn thất Tô gia không tránh khỏi bị liên lụy,

nhưng họ kịp nhanh chân không lưu tình tìm đủ lý do xua đuổi chi của cha Tô Trọng Cảnh ra khỏi gia phả. Những người gặp tai họa thì hận Tô gia

thấu xương, Tô Trọng Cảnh tuy còn nhỏ, cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ. Anh

ta lấy danh nghĩa là nhược quán (1) gánh trách nhiệm cho Tô gia, bán tất cả gia sản điền trang, dốc hết sức bồi thường cho mọi người, sau đó

không biết kết cục ra sao. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ không ngốc đến mức bán hết gia sản, ít nhất còn có thể giữ cho mình ít bạc,

đi xa tha hương sinh sống, không ngờ anh ta thật sự ngốc như vậy, kết

cục bản thân mình rơi vào tình cảnh không xu dính túi, sống nhờ trong

ngôi miếu đổ nát, bán chữ mà sống.

(1) Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi.

Vốn là con cháu của nhà có tiền có học, ngoại trừ chữ nghĩa đầy mình thì còn có thể làm gì?

Am hiểu duy nhất của Tô Trọng Cảnh chính là đọc sách viết chữ viết văn,

đáng tiếc làm ăn thất bát; muốn đi kho hàng giúp đưa hàng, đáng tiếc

người khác nhìn thấy thân thể xương xẩu gió thổi đã gục của anh ta,

chẳng ai muốn thuê. Chính anh ta muốn chuyển bao lớn, mới đi ba bước đã

ngã quỵ. May mắn ông chủ kho hàng không có lòng dạ hiểm độc, ném cho

mười đồng xem như tiền thuốc men.

“Vẫn nên đi trộm thì hơn.” Tôi nhiệt tình đề nghị lần thứ bốn mươi hai,

“Vừa mới đi do thám, phía tây thành có nhà vải, nhìn qua làm ăn không

tệ. Lén trộm lấy của họ mười mấy lượng bạc sẽ không bị phát hiện đâu.”

Tô Trọng Cảnh đã sớm bó tay với việc giáo dục tôi theo đạo đức, đổi

sang bắt đầu từ thực tế: “Nhà vải mất trộm sẽ báo án, mọi người đều biết ta là người nghèo ở trong ngôi miếu đổ nát, bỗng nhiên bắt đầu có tiền

thịt cá thì sẽ nghĩ thế nào? Đến lúc đó lại tra ra ít tiền ăn trộm, phải ăn cơm tù, con chuột trong nhà lao ăn cũng không ngon đâu.”

Thiên giới giám sát rất nghiêm, kiếm được cơm ở nơi lũ yêu quái sinh sống hòa bình cũng không dễ.

Tôi buồn bực…

Cuối cùng, đường đường là thủ lĩnh Hắc Sơn như tôi việc duy nhất có thể

làm là chạy đến bên hồ bắt lấy hai con cá để cải thiện cuộc sống. May mà Tô Trọng Cảnh thông minh, rất có thiên phú nấu nướng, lại được tôi chỉ

bảo, tay nghề nướng cá tiến bộ thần tốc, sắc hương đủ cả. Tuy rằng ngày

nào ăn cá cũng không phải không thể sống được, nhưng lấy thói quen soi

mói như tôi, ăn hai thá