Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323491

Bình chọn: 7.00/10/349 lượt.

biết nói thế nào, đành nói thẳng: “Có rất nhiều người xấu, sẽ không hay đâu.”

“Phi!” Tôi ôm đống tiền lớn có thể đổi được rất nhiều món ngon, coi

thường anh ta, “Cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, chẳng trách

anh lại nghèo như vậy! Bản mèo đánh nhau lợi hại, buôn bán cũng là thiên tài! Chẳng lẽ mỗi ngày ăn cá đói bụng thì tốt sao? “

Tô Trọng Cảnh gấp đến độ trán đẫm mồ hôi, mà tôi lại không thích nghe người ta nói, anh ta chỉ đành chấp nhận.

Tôi vỗ vai an ủi anh ta: “Tiền kiếm được, chia anh một nửa, chúng ta ngày nào cũng ăn.”

Tô Trọng Cảnh thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng.

Mỗi ngày lời đấu vàng, chập tối, có một chiếc xe ngựa hai khắc hoa và

chim nhạn dẫn theo vô số gia nô đầy tớ chậm rãi đứng ở đầu phố phía bắc. Sau màn che trang trí thêu hoa tinh xảo là một chàng trai trẻ tuổi mặc

áo xanh đeo ngọc bội, bộ dạng cũng coi như tuấn tú, nhưng khi nhìn thấy

tôi thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó bất động.

Mặt trời lặn về phía tây, sức tôi còn thừa nhưng đáng tiếc thể lực của

Tô Trọng Cảnh không chịu nổi nữa, lung lay sắp đổ. Tôi thông cảm thể

chất của con người khác yêu quái, tiền kiếm được cầm trong tay cũng đã

được bảy tám xâu, đủ để sống qua rất nhiều ngày, vì thế quyết định dọn

quán đi về.

Chúng tôi tạm biệt mọi người trong tiếng giữ lại với sự lưu luyến không

rời của họ, anh chàng trẻ tuổi mặc áo xanh giơ cây quạt vẽ nguệch ngoạc

ra, thản nhiên đi tới, nhìn như rất nhã nhặn hỏi: “Sao ta chưa bao giờ

gặp tiểu nương tử? Nàng đến từ nơi khác sao?”

Tuy bộ dạng hắn đẹp, nhưng vẻ mặt thì giả dối tản ra loại hơi thở không

tốt, thậm chí còn khiến tôi thấy ghê tởm hơn cả tên côn đồ quấy rối ở

bên đường, ngay cả nói cũng không muốn nói, kéo Tô Trọng Cảnh đi, cất kĩ bọc tiền, gạt cây quạt mà hắn lấy để cản đường ra, xoay người định đi.

Tên áo xanh thấy thái độ của tôi gay gắt, hình như hiểu lầm cái gì, sắc

mặt cũng không tốt lắm, đến khi thấy Tô Trọng Cảnh, bỗng nhiên lại ngừng một lát, mở cây quạt ra, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Là Tô

huynh sao? Năm năm trước học ở từ đường, thật sự là lâu rồi không gặp .”

Tô Trọng Cảnh thở dài, ưỡn thẳng ngực, không kiêu ngạo không siểm nịnh

lấy lễ tiết của một sĩ tử thường dùng nói: “Chu huynh, trong nhà có

việc, không tiện ở lâu, xin thứ lỗi.”

Kẻ áo xanh vội đáp lễ, ngôn từ khiêm tốn trong giọng điệu lại để lộ ra

sự khinh thường: “Năm đó Dương tiên sinh giảng bài, Tô huynh mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cách nói năng lại không hề tầm thường, làm thơ còn đoạt

thủ khoa. Dương tiên sinh khen huynh mới học đã hơn người, đầu óc nhanh

nhẹn, rất có tiền đồ, dặn nếu không sốt ruột thi cử đàng hoang, vào hàn

lâm làm sĩ. Còn loại không ra gì giống ta, chỉ biết rượu chè ăn chơi, bị ông ấy mắng, về đã lại chịu đòn đau của phụ thân. Chuyện cũ rành rành

lại mới như một cái chớp mắt, không biết bây giờ Tô huynh tài cao đang

làm gì? Nói để tiểu đệ còn học tập.”

Đều là hậu nhân của danh môn, tiểu bá vương dựa hơi gia tộc mình ngày

ngày nhàn hạ, thăng chức rất nhanh; Còn bé ngoan thật sự đi học chẳng

những không thể tham gia khoa cử, người thân mất hết, ngay cả cơn no ấm

cũng không có. Hai người này gặp nhau, giống như mây và bùn. Lâu năm

không gặp, kẻ áo xanh hỏi câu này khiến Tô Trọng Cảnh vô cùng xấu hổ.

Tô Trọng Cảnh tốt tính, không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Thiên hành kiện, khổ ma luyện, quân tử dĩ tự cường bất tức.”

(2) Trời cao mạnh mẽ xoay vần, chăm chỉ rèn luyện, người quân tử phải biết quyết tâm tự cường. – Âm Phù Kinh.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra trong ngôi miếu đổ nát còn có mấy cuốn sách rách,

hằng ngày có thời gian rảnh anh ta đều lấy cành cây viết viết vẽ vẽ lên

cát, chắc là đang ngâm nga văn thơ mình đã từng học. Thỉnh thoảng còn có thể đứng ngoài học đường, nghe lén lũ học sinh đọc sách, sau đó trở về

bỏ hết đồ trên lưng xuống, chép lại vô số lần, cho đến khi thuộc mới

thôi. Cho dù thân thể có khiếm khuyết, không thể thi cử, anh ta cũng

không vứt bỏ học thức và bản tính của mình.

Kẻ áo xanh nhất quyết không bỏ qua, cười nhạo nói: “Hay là huynh rơi

xuống bước đường này nên thật sự cứ nghĩ mình có thể học theo Nghiêu

Thuấn Vũ?”

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

Dạo này tôi muốn xây dựng sự nghiệp bắt cóc tống tiền ở Hắc Sơn, đang cần quân sư viết thư tống tiền.

Tô Trọng Cảnh suy nghĩ, nói: ” Thân cư ti vi ứng ưu quốc, quân tử chi nghĩa bất cảm vong.”[1'>

[1'> Dù sống nghèo khó vẫn lo cho nước nhà, nghĩa của người quân tử không dám quên.

Kẻ áo xanh gần như cười ra nước mắt: “Chỉ là một tên què, còn dám nói đến lo cho đất nước?”

Tô Trọng Cảnh lạnh nhạt nói: “Chu huynh, huynh thất lễ rồi.”

Tiếng cười im bặt, kẻ áo xanh nhìn chằm chằm anh ta, có chút tức giận.

Mặc dù tôi không hiểu bọn họ nói gì, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đầy tớ của mình đang bị người ta bắt nạt.

Đường đường là thủ lĩnh Hắc Sơn, sao có thể để một phàm nhân nhục nhã?

Năm trăm năm tôi không đến nhân gian, vốn đã không còn nhớ rõ đạo lí

đối nhân xử thế, bình thường lại quen tác oai tác quái, coi thường con

người, cho dù ho


80s toys - Atari. I still have