
câu gì.
Chỉ thỉnh thoảng thoáng mở miệng cười một chút mà thôi.
Còn tôi, hầu hết thời gian đều tập trung vào bộ đồ ăn tinh xảo và xa hoa trên bàn.
Đây là bộ đồ ăn kiểu cổ, cực kỳ trân quý, chỉ khi nào có khách quý tới nhà thì chủ nhà mới dùng tới bộ đồ ăn mà thôi.
Bữa tối đó thật sự là vô vị đối với tôi.
Ăn xong, tôi vội lên lầu nghỉ ngơi.
Có điều trong đầu tôi không ngừng hiện lên hai chữ “Tố Hành”.
Đêm đó tôi ngủ rất sâu, đến sáng sớm có tiếng đập cửa vang lên, tôi mới chạy ra mở cửa.
Đó là Dì Thanh.
“Vẫn còn ngủ sao? Nhanh chuẩn bị xuống nhà ăn sáng đi” Tôi mới nghĩ ra hôm nay là chủ nhật, nhanh chóng đánh thức Quân Lâm rồi rửa mặt xuống nhà.
Không nên có lần thứ hai để cả nhà chờ bữa sáng.
Tôi ngồi trước bàn trang điểm buộc vội tóc thành hình đuôi ngựa, mở tủ quần áo tìm bộ váy đơn giản.
Từ khi mang thai, tôi rất thích mặc váy liền, vì dễ mặc, lại có thể đi lại dễ dàng trong nhà hay ra ngoài.
Quả thật tôi thấy mình ngày càng trở lên lười biếng.
Trước kia mỗi lần đi ra ngòai tôi đều phải thử đi thử lại vài bộ quần áo mới chọn được một bộ.
Khi bước theo Quân Lâm vào phòng ăn, tôi ngạc nhiên hết sức vì ngoài ba mẹ ra, còn có hai vợ chồng tuổi trung niên và cô gái xinh đẹp ngồi cạnh thanh niên kia tối hôm qua.
“Chào buổi sớm”.
Quân Lâm nhìn bọn họ gật đầu chào.
“Cũng không còn sớm nữa đâu Quân Lâm à.
Chú nhớ là ngày xưa cháu hay dậy sớm lắm cơ mà”.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Người trẻ tuổi cậy mạnh cứ hăng hái quá cũng không tốt”.
Nói xong khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi hơi chột dạ, liếc tôi nghĩa là sao? Chẳng lẽ tôi là ác nhân gây ra việc dậy muộn của hắn hay sao.
Tôi không khỏi buồn bực trong lòng.
Mẹ hướng tôi giới thiệu: “Đây là Tô Lăng Quân tiểu thư” Tôi ngồi trên ghế khẽ nhìn họ mỉm cười gật đầu một cái.
Ba tôi đã từng nói qua, một người có tiền và một người được giáo dục lễ nghi sẽ rất khác nhau.
Cho nên từ bé tôi luôn được giáo dục là phải lễ phép trong mọi tình huống, cứ gặp người lớn tuổi dù là xa lạ đều phải lễ phép chào.
Mẹ nói tiếp: “Quân tử, đây là chú dì của Quân Lâm, còn đây là em họ Tử Đàn” Sau đó mọi người bắt đầu ăn uống.
Chú Quân Lâm đột nhiên hỏi: “Tô tiểu thư là thế nào vậy?” “Đó là hôn thê của Quân Lâm ”.
Ba đột nhiên đáp lại làm cho tôi run sợ nhìn về phía ông.
Tất cả mọi người đều im lặng, xem ra không chỉ có mình tôi ngạc nhiên, đến cả Quân Lâm cũng có phần bất ngờ vì câu trả lời này của cha hắn.
Không khí im lặng tôin đi khi Tử Thiện ngây thơ hỏi: “Bà nội, vị hôn thê là gì ạ?”.
Xem ra bé cũng thấy việc này kì quái.
“Vị hôn thê nghĩa là thê tử trong tương lai cháu yêu ạ” Bé lại hỏi: “Thế về sau tỷ tỷ sẽ thành chị dâu của cháu ạ?”.
Nói xong quay đầu nhìn tôi.
Trong lòng tôi khe khẽ thở dài, ta là mẹ của con, nhóc ạ.
Ngẩng đầu lên tôi phát hiện Tử Đàn đang lạnh mắt nhìn tôi.
Tôi thầm cảm ơn ba Quân Lâm vừa rồi đã nói những lời đó để cho tôi có thể danh chính ngôn thuận ngồi ở tại nơi này.
“Tử Đàn mới từ Mĩ trở về hôm qua”.
Ăn cơm xong, mẹ đưa tôi cùng Dì, Tử Đàn ra hoa viên tản bộ.
Bà nói tiếp: “Tử Đàn nhỏ hơn Quân Lâm 1 tuổi, hai đứa lớn lên cùng nhau.
Khi đi du học cũng học cùng nước Mỹ nhưng ở khác bang” Nắng hơi gắt khiến tôi có phần mệt mỏi, tôi nhìn mẹ nói: “Mẹ ơi con muốn vào nhà chơi với Tử Thiện” “Được rồi, đi cẩn thận con nhé”.
Mẹ đáp.
Tôi nhìn dì và Tử Đàn khẽ cười chào rồi quay lưng bước vào trong.
Vừa đi đến cửa phòng Tử Thiện, tôi nghe thấy Tử Thiện non nớt hỏi: “Ca ca, vì sao chúng tôi phải quý trọng thực vật?” “Bởi vì mỗi loại thực vật đều có sinh mệnh của nó, trước khi trở thành thức ăn của chúng tôi, chúng vẫn cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng để ngày một lớn lên.
Sau khi lớn lên, chúng dâng mình cho chúng tôi, giúp chúng tôi trưởng thành.
Như vậy có thể coi chúng tôi là sinh mệnh kéo dài của chúng.
Cho nên chúng tôi cần phải quý trọng thực vật bằng cách cố gắng sống thật tốt, không đánh mất đi sinh mệnh của chính chúng tôi”.
Quân Lâm đều đều giải thích.
Trái tim tôi không khỏi bồi hồi xúc động sau khi nghe hắn nói.
Hắn quả thật là một người cha tốt.
“Cứ đứng ngòai cửa nghe người khác nói chuyện thật hay ho phải không?”.
Xoay người tôi phát hiện Tử Đàn đang đứng sau lưng, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi có chút ngượng ngùng, giống như đứa trẻ ăn trộm kẹo bị phát hiện, lúc này chỉ muốn lẳng lặng biến đi nơi khác.
Tôi xoay lưng bước đi, đằng sau còn vang vọng âm thanh sắc lạnh của cô tôi: “Cô đừng tưởng rằng mẫu bằng tử quý, Quân Lâm sẽ không bao giờ thích cô đâu”.
Tôi biết Quân Lâm không thích tôi, tôi cũng không hi vọng xa vời là Quân Lâm sẽ thích tôi, không cần cô tôi phải cực lực nhắc nhở.
Từ khi bước chân vào nhà này, có những việc tôi tự mình ý thức được nhưng tuyệt không muốn ai đó nhắc cho tôi nhớ.
Tôi xoay người trừng mắt nhìn cô tôi một cái, không thèm nói gì mà xoay người bước đi.
Tôi nhớ tới ngày trước, lúc rảnh rỗi tôi có gửi ảnh của Quân Lâm cho Lăng Tử qua Internet, Lăng Tử chẳng phải đã từng nói: “Tỷ tỷ à, em thấy tỷ không phù hợp với anh ta đâu” Xét về mọi mặt đúng là tôi không xứng đôi với